Đặt nhân quyền cao hơn chủ quyền là chiêu bài
của Mỹ và một số nước phương Tây nhằm can thiệp vào công việc nội bộ của các
quốc gia, trong đó có Việt Nam. Sự thật pháp luật quốc tế có xem nhân quyền cao
hơn chủ quyền không? Và liệu rằng đặt nhân quyền cao hơn chủ quyền thì quyền
con người có được đảm bảo một cách thực sự không?
Thực tế, luật pháp quốc tế hiện đại đã đặt chủ
quyền quốc gia lên vị trí quan trọng hàng đầu trong quan hệ quốc tế, điều này
được thể hiện ở Điều 2 - Hiến chương Liên Hợp quốc về Tuyên bố về trao trả độc
lập cho các nước và dân tộc thuộc địa (1960).
Tuyên bố về các nguyên tắc của luật pháp quốc tế
Điều chỉnh quan hệ hữu nghị và hợp tác giữa các quốc gia phù hợp với Hiến
chương Liên Hợp quốc (1970), trong đó có nguyên tắc về bình đẳng chủ quyền của
các quốc gia: Tất cả mọi quốc gia đều bình đẳng về chủ quyền.
Không ai phủ nhận vai trò của cá nhân - những
thực thể cấu thành xã hội loài người nói chung, các cộng đông dân tộc nói
riêng. Cũng không ai phủ nhận tầm quan trọng của quyền con người, với ý nghĩa
là những giá trị nhân văn, là động lực thúc đẩy sự tiến bộ của các dân tộc và
toàn nhân loại. Tuy nhiên, việc tuyệt đối hóa và cực đoan hóa các quyền cá nhân
có thực sự thúc đẩy sự phát triển của các xã hội và bảo vệ các quyền của mọi cá
nhân?
Một thực tế không thể phủ nhận rằng cá nhân
không bao giờ và không thể tồn tại tách rời với cộng đồng. Trong mối quan hệ
với cộng đồng, mỗi cá nhân có các quyền tự do, nhưng nhất thiết không phải là
những quyền tự do tuyệt đối. Nếu mọi cá nhân có các quyền tự do tuyệt đối, cộng
đồng sẽ không tồn tại. Bên cạnh các quyền cá nhân, có quyền tập thể của cả cộng
đồng. Quyền này nhằm mục đích bảo đảm những lợi ích chung của tất cả các cá
nhân thành viên.
Một câu hỏi được đặt ra là liệu nhân quyền của
các cá nhân có thể được đảm bảo trên thực tế khi dân tộc họ bị mất tự do?
Nhân quyền dựa trên nguyên tắc cơ bản là bình
đẳng. Khái niệm bình đẳng hiểu theo nghĩa đẩy đủ, bao gổm bình đẳng giữa các cá
nhân và giữa các quốc gia, dân tộc, vì xét về mặt xã hội, không có cá nhân nào
tồn tại ngoài quốc gia, dân tộc. Điều đó, có nghĩa là chỉ khi các quốc gia, dân
tộc bình đẳng thì các cá nhân của các quốc gia, dân tộc đó mới được tự do, bình
đẳng.
Bởi vậy, ngay từ khi nhân quyền được pháp điển
hóa trong luật quốc tế, có một nguyên tắc mặc nhiên được thừa nhận đó là, chủ
quyền quốc gia là tiền đề để đảm bảo nhân quyền.
                                            A.C
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét