Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

SỰ THẬT VỀ “ĐẢNG KỲ” CỦA BỌN PHẢN ĐỘNG VIỆT TÂN



Đã từ lâu các thế lực thù địch ráo riết đẩy mạnh chiến lược “Diễn biến hòa bình” hòng xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng và chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta, nhưng rốt cuộc đều thất bại cay đắng. Với bản chất hiếu chiến, thù địch, họ không những không dừng lại mà còn tiếp tục chống phá điên cuồng bằng những thủ đoạn mới; trong đó, tích cực tuyên truyền về cái gọi là cuộc “Cách mạng hoa Sen” ở Việt Nam.
Trước hết phải thừa nhận rằng, trong quá trình tiến hành chiến lược “Diễn biến hòa bình” ở Việt Nam, các thế lực thù địch, phản động có rất nhiều “âm mưu, chước quỷ”, thâm độc, nguy hiểm. Và, cũng phải thừa nhận rằng, mặc dù đã nhận được những thất bại thảm hại, song họ vẫn “kiên định” chống phá điên cuồng cách mạng Việt Nam. Gần đây, họ ra sức tuyên truyền đang chuẩn bị cho cái gọi là “Cách mạng hoa Sen” ở Việt Nam. Tại sao, họ chọn hoa Sen làm tên gọi của cuộc cách mạng? Bởi lẽ, hoa Sen là biểu tượng cao đẹp nhất của dân tộc Việt Nam. Từ ngàn đời, hoa Sen đã gắn liền với người dân đất Việt, ăn sâu trong tiềm thức của mỗi người qua những vần thơ, những câu ca dao đầy sâu lắng - “Trong đầm gì đẹp bằng Sen/ Lá xanh bông trắng lại chen nhụy vàng/ Nhụy vàng bông trắng lá xanh/ Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Không những thế, hoa Sen còn gắn liền với tên tuổi của Chủ tịch Hồ Chí Minh - lãnh tụ thiên tài, của cách mạng Việt Nam, dân tộc Việt Nam - “Tháp Mười đẹp nhất bông sen/ Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ”.
Phải chăng vì những lẽ đó, cùng nhiều lý do khác mà có không ít người mong muốn, đề xuất lấy hoa Sen làm quốc hoa Việt Nam. Sự thâm độc của các thế lực thù địch, phản động chính là ở chỗ này - lấy tên cho một cuộc cách mạng ảo tưởng - “Cách mạng hoa Sen”. Dẫu rằng họ vẫn biết một cuộc cách mạng tưởng tượng, phi hiện thực sẽ không thể có kết quả trên thực tế nếu không muốn nói tất yếu thất bại, nhưng do tham vọng một cách điên cuồng, mù quáng, nên họ vẫn ra sức tuyên truyền và chí ít cũng gây sự chú ý đối với một số ít người về tên gọi của cái gọi là cuộc “Cách mạng hoa Sen”. Vậy để thuyết phục mọi người tin vào thành công của một cuộc cách mạng ảo tưởng, với tên gọi mỹ miều đó, họ bấu víu vào cơ sở nào? Câu trả lời là có! Họ cũng đang ra sức tuyên truyền về thành công của các cuộc cách mạng mà họ đã từng tiến hành ở một số nước, mới như: “Cách mạng hoa Hồng”, “Cách mạng hoa Tuy Líp”,… nên có thể thấy đây thực chất là biến thể của “Cách mạng màu” mà họ từng sử dụng để chống phá các nước xã hội chủ nghĩa và những nước không đi theo quỹ đạo của họ. Trên thực tế đối với Việt Nam, họ đang vận dụng những kinh nghiệm trong quá khứ để chống phá mạnh vào nền tảng tư tưởng của Đảng ta là chủ nghĩa Mác - Lê-nin và tư tưởng Hồ Chí Minh. Nhưng kết cục thì sao? Họ đã thất bại không làm lung lay được ý chí của toàn Đảng, toàn dân và toàn quân ta. Từ đó, các thế lực thù địch thay đổi bằng cách kết hợp cả thủ đoạn cũ với thủ đoạn mới là quay sang tán dương, ủng hộ giữ lại tư tưởng Hồ Chí Minh, phủ nhận chủ nghĩa Mác - Lê-nin. Dù khuynh hướng nào đi chăng nữa thì dã tâm đen tối, thâm độc, nguy hiểm của họ vẫn không có gì thay đổi. Vì thế, thực hiện cuộc “Cách mạng hoa Sen”, họ sẽ che dấu được âm mưu hòng dễ bề lôi kéo nhân dân, nhất là thế hệ trẻ. Các cuộc “Cách mạng màu” chủ yếu thông qua phong trào của thanh niên để tiến hành biểu tình, gây dư luận, thúc ép chính quyền đương nhiệm từ chức. Họ biết rằng, thanh niên là chủ thể trong công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, nhất là thanh niên trí thức, nhưng thanh niên cũng dễ bị lôi cuốn do tính cách nhiệt tình và thiếu kinh nghiệm, v.v. Nhận rõ đặc điểm này, nhiều thế lực phản động đã thông qua các hoạt động phong trào để kích động thanh niên biểu tình, gây bạo loạn, lật đổ.
Thực tế, các cuộc cách mạng màu đã diễn ra ở một số nước, như: “Cách mạng hoa Hồng” ở Gru-di-a năm 2003, “Cách mạng Cam” ở U-crai-na năm 2004, “Cách mạng hoa Tuy-líp” ở Cư-rơ-gư-xtan năm 2005,… hay cuộc cách mạng mang tên hoa gì đi chăng nữa cũng không hề tạo ra sự biến đổi xã hội mang tính sâu sắc, toàn diện, hoặc tạo bước ngoặt thay đổi về chất trong mọi lĩnh vực xã hội. Bởi lẽ, những gì đã diễn ra đâu phải là cuộc cách mạng, mà đúng hơn đó là các cuộc biểu tình, bạo loạn chống đối, lật đổ chính quyền do lực lượng thù địch cấu kết với những phần tử cơ hội chính trị đang sống lưu vong ở nước ngoài và trong nước được các nước phương Tây, trực tiếp là Mỹ hà hơi tiếp sức thực hiện. Các cuộc cách mạng này đã không thực hiện đúng chức năng của một cuộc cách mạng thực thụ, đó là: thay thế hình thái kinh tế - xã hội lỗi thời, lạc hậu bằng một hình thái kinh tế - xã hội khác cao hơn, tiến bộ hơn, mà thực chất chỉ là cuộc lật đổ chế độ bằng các thủ đoạn phi bạo lực kết hợp với bạo lực ở mức độ khác nhau. Ở các “cuộc cách mạng” kiểu này, sự độc tài, bất công chẳng những không mất đi mà còn trầm trọng hơn, đổ máu và bất ổn nhiều hơn. Điển hình là ở U-crai-na, đã hai lần “Cách mạng màu”, nhưng đến nay đâu có sáng sủa gì! Chính trị - xã hội vẫn phức tạp, lãnh thổ bị tách rời, không toàn vẹn, v.v. Bởi vậy, không thể gọi đó là một cuộc cách mạng, dù có mang mầu sắc sặc sỡ, mang tên loài hoa đẹp bao nhiêu đi chăng nữa. Đặc biệt hoa Sen, một loài hoa không những mang vẻ đẹp thuần khiết, đậm triết lý nhân sinh Việt Nam, mà còn ăn sâu, bám rễ vào đời sống tinh thần của người dân Việt Nam thì càng không thể gắn với những âm mưu và hành động đi ngược lợi ích của Quốc gia, dân tộc.
Để thực hiện cuộc cách mạng này, các thế lực thù địch ở hải ngoại đã cấu kết với một số phần tử cơ hội, bất mãn viết khá nhiều bài tuyên truyền trên nhiều diễn đàn, mạng xã hội, internet, thậm chí cả các chương trình truyền hình, đối thoại, bàn luận khá ầm ĩ về “Cách mạng màu” và khả năng áp dụng ở Việt Nam. Một số đối tượng có dã tâm chống Cộng quyết liệt thì say sưa phân tích thế sự từ cổ chí kim, từ Tây sang Đông, từ chuyện Ai Cập, Li-bi, U-crai-na,... để “soi rọi”, “cảnh báo cho quốc dân đồng bào trong nước”. Họ cho rằng, một cuộc cách mạng dân chủ theo kiểu “mẫu” của phương Tây, có thể tạo ra cuộc “chuyển giao quyền lực êm đềm, không đổ máu” ở Việt Nam. Chúng huênh hoang, bất chấp lý luận về cách mạng xã hội khi lập luận: các cuộc “Cách mạng màu” đều mang tính tự phát của quần chúng, không cần gắn liền với một ý thức hệ, cương lĩnh hay tổ chức nào. Đây chính là yếu tố quan trọng góp phần thành công, mà các cuộc cách mạng trước kia không có. Theo lập luận của họ thì cuộc cách mạng không cần phải có “lý luận”. Đây thực sự là sự mơ hồ. Bởi, như Lê-nin từng nói: “Không có lý luận cách mạng thì không có phong trào cách mạng”. Nếu cuộc cách mạng không cương lĩnh, không tổ chức, thì cuộc cách mạng đó vì ai, dựa vào đâu? Chắc chắn là sẽ đưa xã hội vào sự rối ren, tranh giành quyền lực. Thực chất, hai từ “cách mạng” đã bị họ lợi dụng đến mức nguy hiểm.
Sự thâm độc, xảo quyệt của chiêu bài này càng lộ rõ khi các thế lực phản động và thù địch xác định cụ thể, tỷ mỷ cách làm cho từng giai tầng, lực lượng xã hội ở Việt Nam. Họ còn mạnh bạo tuyên bố, phương tiện chính để tập hợp lực lượng là điện thoại di động thông minh, mạng xã hội, internet, facebook, youtube, v.v. Đây là “vũ khí hữu hiệu” để tập hợp lực lượng nổi dậy. Từ đó, kích động giới trẻ Việt Nam tận dụng lợi thế của sự phát triển công nghệ thông tin để “hành động”. Theo họ, “Cách mạng hoa Sen” ở Việt Nam thuận lợi hơn vì dân số trẻ, lại thực hiện sau đã đúc rút được kinh nghiệm từ các cuộc “Cách mạng màu” ở một số nước nên chính quyền khó bề đối phó. Họ còn hình thành các bước hành động: ban đầu lợi dụng lòng yêu nước kêu gọi mọi người tụ tập ở một số nơi nhạy cảm, như: trước cổng cơ quan chính quyền, đại sứ quán, thành phố lớn, tiếp đó là yêu sách, rồi tiến tới lật đổ chính quyền. Vụ giàn khoan HD - 981 xâm phạm chủ quyền Việt Nam, họ lấy danh nghĩa “Hướng về biển, đảo quê hương” kích động bài xích quan hệ Việt Nam - Trung Quốc, kêu gọi nhân dân xuống đường biểu tình, hòng gây bạo loạn. Gần đây nhất, nhân vụ cá chết hàng loạt ở 04 tỉnh miền Trung, họ cũng kích động kêu gọi biểu tình, thực hiện cuộc “Cách mạng cá”, v.v. Tuy nhiên, mưu đồ kích động gây biểu tình, bạo động để thực hiện “Cách mạng hoa Sen” của họ dù được che đậy khôn khéo, tinh vi, nhưng vẫn không thể lừa gạt được, sớm bị các cơ quan chức năng Việt Nam phát giác, ngăn chặn. Cao hơn, họ tổ chức biểu tình, phản đối những hạn chế trong điều hành, quản lý kinh tế; tiêu cực xã hội (tham ô, tham nhũng, lãng phí,…) kêu gọi lật đổ chính quyền, rồi phát động phong trào “toàn dân xuống đường,... cứu nước”. Cùng với đó, kêu gọi: “Quân đội nhân dân, Công an nhân dân đứng ngoài cuộc và bảo vệ nhân dân”. Họ còn tham vọng rằng, khi các cuộc biểu tình được đẩy lên đến đỉnh điểm tại các thành phố lớn, họ kêu gọi nước ngoài can thiệp. Nhìn lại một vụ việc xảy ra trong thời gian qua không khó để nhận thấy bàn tay dơ bẩn của các thế lực thù địch.
Nhìn lại cuộc “Cách mạng màu”, “Cách mạng đường phố”,… đã diễn ra do các phe đối lập tiến hành để lật đổ chính quyền đương nhiệm đã có thành công nhất định ở một số nước, nhưng cũng thất bại ở nhiều nước. Kiểu cách mạng này đã thất bại ở A-déc-bai-gian, U-dơ-bê-ki-xtan, Bê-la-rút,... còn tại Cư-rơ-gư-xtan, mặc dù chính quyền có thay đổi, song đường lối vẫn thiên về Nga, tức là phương Tây không giành được thắng lợi tuyệt đối. Vậy điều gì quyết định sự xuất hiện và thành bại của những cuộc cách mạng kiểu này? Trước hết, yếu tố nội tại mang tính quyết định. Xuất phát từ những sai lầm của đảng cầm quyền, của chính quyền trong quá trình lãnh đạo, điều hành đất nước, các thế lực đối lập ở nước sở tại được sự tiếp sức của phương Tây đã tạo ra được môi trường nhen nhóm, tổ chức lực lượng, phát động quần chúng. Đối với Việt Nam thì hoàn toàn khác. Cái gọi là cuộc “Cách mạng màu”, hay “Cách mạng hoa Sen” mang danh nghĩa “vì dân, vì nước” nhưng thực chất là hại dân, phản nước sẽ không thể có chỗ đứng, tồn tại. Bởi thứ nhất, Việt Nam không chấp nhận bất cứ tổ chức chính trị đối lập dưới dạng nào; thứ hai nhân dân Việt Nam luôn giữ trọn niềm tin vào sự lãnh đạo của Đảng - ý Đảng, lòng dân hòa quyện làm một; công cuộc đổi mới đất nước đang đi đúng hướng, diện mạo của đất nước đổi thay tích cực theo hướng “đàng hoàng hơn, to đẹp hơn”. Cùng với đó, quyền làm chủ của nhân dân được mở rộng, đảm bảo tốt hơn. Nhiều tổ chức quốc tế, bạn bè thế giới bày tỏ sự mến phục Việt Nam không chỉ anh hùng trong kháng chiến chống ngoại xâm, mà còn “thần kỳ” trong xây dựng, phát triển đất nước, bảo vệ quyền lợi người dân; xếp Việt Nam vào tốp các nước điển hình về xóa đói giảm nghèo thực hiện mục tiêu thiên niên kỷ của Liên hợp quốc. Đó là sự thật không thể phủ nhận.
Nhân dân Việt Nam đã và đang tự hào về đất nước mình, được thụ hưởng những giá trị tốt đẹp nhất và rất hạnh phúc với các quyền cũng như nghĩa vụ mà chế độ xã hội chủ nghĩa mang lại. Toàn thể người dân Việt Nam không cần loại “hình vẽ” về cái gọi là “Cách mạng hoa Sen” mà các thế lực thù địch và phản động đang rêu rao, mua chuộc, lừa gạt. Hơn thế, với sự tin tưởng tuyệt đối vào Đảng, Nhà nước, nhân dân luôn đề cao cảnh giác kiên quyết và chủ động đấu tranh làm thất bại mưu đồ đen tối của các thế lực thù địch, trong đó có cái gọi là cuộc “Cách mạng hoa Sen” - cuộc Cách mạng ảo tưởng của những kẻ hoang tưởng hòng lật đổ Đảng, Nhà nước, chế độ xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét