Trải qua hơn 92 năm xây dựng và lãnh đạo cách mạng Việt Nam,
thắt chặt mối quan hệ gắn bó mật thiết giữa Đảng với Nhân dân là phương châm
hành động, là nhiệm vụ trọng yếu và là bài học kinh nghiệm mang lại sức mạnh vô
địch cho Đảng, cội nguồn mọi thắng lợi của cách mạng. Song cũng từ đây, mối
quan hệ này luôn bị các lực lượng thù địch tấn công phá hoại, chia rẽ, với
nhiều thủ đoạn, trong đó có việc tung tin, lan truyền các quan điểm sai trái,
thù địch. Chúng là ai và vì sao?
Có thể nhận diện ở ba nhóm đối tượng cơ bản sau:
Một là, nhóm những kẻ
đang đại diện cho tư tưởng tư sản, cho chủ nghĩa thực dân, đế quốc. Chúng là những kẻ từng
thất bại thảm hại trong chiến tranh xâm lược Việt Nam, song không từ bỏ âm mưu
phá hoại sự nghiệp cách mạng xã hội chủ nghĩa của nhân dân Việt Nam dưới sự
lãnh đạo của Đảng Cộng sản.
Chia rẽ mối quan hệ giữa Đảng với Nhân dân là tách người lãnh
đạo với lực lượng cách mạng, là phương thức nhằm vô hiệu hóa vai trò của Đảng,
làm tê liệt sức mạnh quần chúng. Âm mưu, thủ đoạn của chúng được thể hiện trong
chiến lược “diễn biến hòa bình”, từng chỉ là một kế hoạch nhằm chống lại những
người đứng đầu và những quốc gia chống Mỹ hoặc không theo Mỹ sau Chiến tranh
thế giới thứ II. Từ thập niên 80 của thế kỷ XX, với những “thành công” của kế hoạch
ấy, “diễn biến hòa bình” được nâng tầm chiến lược, tấn công vào mọi thể chế
chính trị trên thế giới, trên tất cả các lĩnh vực, với mục tiêu đánh đổ các thể
chế cộng sản, dập tắt ý chí, sức mạnh của các lực lượng yêu chuộng hòa bình
trên thế giới, khẳng định vị thế độc tôn, cường quốc, trên hết của nước Mỹ.
Trên lĩnh vực tư tưởng, “diễn biến hòa bình” khoét sâu mâu thuẫn
giữa đảng cầm quyền, bộ máy nhà nước, cá nhân những người đứng đầu đảng, chính
phủ với nhân dân trong các nước mà các thế lực thù địch cho là “có tư tưởng
chống Mỹ”. Và chúng đã thành công ở nhiều nơi, gây sụp đổ hệ thống xã hội chủ
nghĩa ở Liên Xô, các nước Đông Âu và gây bất ổn chính trị triền miên ở rất
nhiều quốc gia đang phát triển... Nhưng chúng đã và đang thất bại ở Việt Nam. Vì
lẽ đó, chúng tiếp tục dùng mọi thủ đoạn, tập trung phá vỡ mối quan hệ giữa Nhân
dân Việt Nam với Đảng Cộng sản Việt Nam, coi đây là mũi tấn công chủ lực cần ra
sức thực hiện.
Hai là, nhóm những kẻ lựa
chọn con đường đi ngược lại với mục tiêu độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa
xã hội của cách mạng Việt Nam do Đảng Cộng sản lãnh đạo. Những đối tượng này là
người Việt Nam, nhưng lựa chọn cách thức “ôm chân đế quốc” - trong chiến tranh
thì cầm súng chống lại đồng bào, trong hòa bình thì làm công cụ đắc lực cho
“diễn biến hòa bình”, bạo loạn lật đổ... Một bộ phận trong nhóm này từng làm
việc trong bộ máy chính quyền Sài Gòn, được người Mỹ nuôi dưỡng để phục vụ
chiến tranh Việt Nam, sau ngày 30/4/1975 thì bỏ Tổ quốc ra đi. Trong đó, một số
vì nuối tiếc lợi ích ngày xưa mà “uất hận”, muốn “phục quốc”. Một số nhận thức
hạn chế, thiếu thức thời, bị bọn mưu “phục quốc” lừa gạt tham gia vào các tổ
chức phản động, hoặc ủng hộ tiền của cho chúng.
Những kẻ mưu “phục quốc” được hưởng lợi rất nhiều từ nguồn lực
tài chính của chiến lược “diễn biến hòa bình” để lập ra các tổ chức chính trị
phản động. Chúng hoạt động ở nước ngoài, với danh nghĩa là các tổ chức dân sự,
lồng mục tiêu chính trị vào các tổ chức văn hóa, giáo dục, kinh tế phi chính
phủ (NGO). Chúng bí mật tổ chức đưa người về Việt Nam, thực hiện các hoạt động
xây dựng lực lượng, lôi kéo, kích động quần chúng gây bất ổn xã hội, rồi tung
tin xuyên tạc Đảng, chính quyền đàn áp những người dân đang “nói lên tiếng nói
đòi quyền lợi của mình”. Chúng tham gia vào một số dự án nhân đạo, dân sinh của
NGO tại Việt Nam, tạo nên “tình cảm biết ơn” của một bộ phận dân chúng, mà
“công đầu” thuộc về các tổ chức phản động ấy.
Ba là, nhóm những kẻ
trong chiến tranh thì hèn nhát, trong hòa bình thì lười biếng, có điều kiện thì
bán mình đổi lấy tiền tài, có cơ hội thì chui sâu, leo cao vào bộ máy Đảng, Nhà
nước để trục lợi. Khi
cơ chế thị trường được xác lập, chúng không nỗ lực lao động mà lợi dụng “mặt
trái”, “sân sau”, sẵn sàng “đi đêm” để mưu toan lợi ích.
Chúng còn là “một bộ phận không nhỏ” trong các cơ quan của Đảng,
Nhà nước; có người từng vào sinh ra tử, là anh hùng trong chiến đấu, lao động
sản xuất, là cán bộ lãnh đạo, quản lý các cấp, là nhà khoa học, chuyên gia có
uy tín... Song vì nhiều lý do, chủ yếu là bị chủ nghĩa cá nhân chi phối dẫn đến
tha hóa, biến chất, rồi sa ngã, bị mua chuộc, khống chế, lôi kéo... chống Đảng,
Nhà nước, Nhân dân biểu hiện ra bên ngoài là thái độ bất mãn với chủ trương,
chính sách của Đảng, Nhà nước, đòi “lật lại”, “xét lại” lịch sử dân tộc từ khi có
Đảng...
Sự tồn tại của các lực lượng thù địch khi ẩn mình, lúc công
khai, song tuyên truyền để chống phá mối quan hệ Đảng - Dân trên tất cả các
lĩnh vực của đời sống xã hội là mục tiêu thống nhất. Phương thức tuyên truyền
khi theo chương trình, kế hoạch, với các luận điểm bài bản: Lúc theo lối xuyên
tạc, “nói lấy được”, phủ nhận sạch trơn, kích động, xúi giục gây hoang mang,
nghi ngờ, mất niềm tin của Nhân dân với Đảng, Nhà nước, với chế độ mà Đảng đang
lãnh đạo Nhân dân xây dựng; khi hành động ra vẻ “trí thức góp ý cho Đảng” để
“vì quyền lợi của dân chúng”, lúc huỵch toẹt hô hào, kích động người dân bạo
loạn, tấn công, đập phá trụ sở, bắt giữ, thậm chí ra tay khủng bố, giết hại
người của cơ quan công quyền; khi núp sau lưng các chính trị gia trên diễn đàn
quốc tế để vu cáo Việt Nam vi phạm nhân quyền, lúc dàn hàng ngang một vài chục
kẻ cầm cờ ba que, dương khẩu hiệu chống cộng...
Nhận diện các thế lực thù địch và các thủ đoạn chống phá, xây
dựng luận cứ khoa học và thực hiện đồng bộ các giải pháp đấu tranh phản bác các
quan điểm sai trái chia rẽ, phá hoại mối quan hệ mật thiết của Đảng với Nhân
dân là trách nhiệm của toàn Đảng, của cả hệ thống chính trị, ở mọi cấp, mọi
ngành, của mỗi cán bộ, đảng viên và mỗi người dân./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét