"DIỄN BIẾN HOÀ BÌNH" LÀ "MỘT CUỘC
CHIẾN TRANH
KHÔNG CÓ KHÓI SÚNG"
Phạm Xuân
Chủ nghĩa đế quốc trước sau vẫn coi
sự tồn tại của các nước xã hội chủ nghĩa là mối đe dọa lớn nhất đối với chế độ
tư bản chủ nghĩa. Lợi dụng ưu thế về quân sự, ngay từ khi nước xã hội chủ nghĩa
đầu tiên xuất hiện - nước Nga Xô Viết, chủ nghĩa đế quốc đã dùng lực lượng quân
sự can thiệp hòng bóp chết nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa non trẻ này. Sau đó
là nhiều cuộc chiến tranh lớn nhỏ, kể cả chiến tranh thế giới lần thứ hai, chủ
nghĩa đế quốc luôn nhằm vào tiêu diệt các nước xã hội chủ nghĩa. Nhưng chúng
đều thất bại, thảm hại nhất là cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam của đế quốc
Mỹ - nước đế quốc đầu sỏ, lớn mạnh nhất.
Dùng vũ lực thất bại, nhưng mục tiêu
xóa bỏ các nước xã hội chủ nghĩa vẫn không thay đổi. Chủ nghĩa đế quốc, đứng
đầu là đế quốc Mỹ thay đổi chiến lược, chuyển từ phương thức chiến tranh, tiến
công bằng sức mạnh quân sự sang phương thức "diễn biến hoà bình",
"tiến hành một cuộc chiến tranh không có khói lửa" sử dụng các biện
pháp “phi vũ trang” để giành "chiến thắng không cần chiến tranh".
Các biện pháp
chủ nghĩa đế quốc dùng để thực hiện chiến lược "diễn biến hoà bình"
là:
"Chiến
tranh tâm lý" chống chủ nghĩa xã hội trên mặt trận tư tưởng, tinh thần.
Chúng sử dụng các phương tiện thông tin đại chúng, đặc biệt là các đài phát
thanh, các chương trình truyền hình,... ngày đêm hướng vào các nước xã hội chủ
nghĩa, công kích chủ nghĩa Mác - Lênin, xuyên tạc, nói xấu chủ nghĩa xã hội,
tuyên truyền, tán dương chế độ tư bản, kích động tâm lý chống đối trong nội bộ
các nước xã hội chủ nghĩa. "Chiến tranh tâm lý" còn được thực hiện
bằng "tuyên truyền rỉ tai". Đó là cách thông qua "rỉ tai"
để phao tin đồn nhảm có dụng ý, kích động, mua chuộc, đe dọa khống chế... Đây
là một thủ đoạn được các chuyên gia "chiến tranh tâm lý" dùng rất phổ
biến. Chúng phân tích rằng: các phương tiện thông tin đại chúng có những hạn
chế như báo chí, tài liệu đưa vào đã khó, lưu truyền cũng khó, luôn bị cấm
đoán, thu hồi và lượng người đọc không thật nhiều; đài phát thanh truyền hình
cũng chỉ có thời lượng phát sóng nhất định, còn bị gây nhiễu và nhiều nơi còn
chưa có máy thu thanh, thu hình... Vả lại, còn phải giải quyết những vấn đề kỹ
thuật và kinh phí lớn... Còn "tuyên truyền rỉ tai" thì thực hiện rất đơn
giản, bất cứ thời gian nào, bất cứ ở đâu, với bất cứ ai, thường kích thích sự
tò mò, gây thích thú hơn là những tin tức công khai; người tung tin không để
lại dấu tích và sau đó có nhiều người vô tình làm "cộng tác viên tự
nguyện" loan truyền rộng rãi với sự thêm bớt và bình luận "sáng
tạo" hơn.
Cách "tuyên truyền rỉ tai"
này tuy thô sơ nhưng có hiệu quả không nhỏ, làm cho người ta nửa tin, nửa ngờ,
bi quan chán nản hoặc bức xúc, mất niềm tin, trở thành người tuyên truyền không
công cho chủ nghĩa tư bản...
Trong đòn "chiến tranh tâm
lý", hai cách hiện đại và thô sơ này được dùng đồng thời, kết hợp, hỗ trợ
nhau.
"Chiến
tranh gián điệp" chống phá về chính trị, kinh tế, quốc phòng, an ninh, đối
ngoại... Thông qua hoạt động gián điệp, chủ nghĩa đế quốc và các thế lực thù
địch sử dụng nhiều thủ đoạn tác động vào đường lối, tổ chức, nhân sự để dẫn tới
chệch hướng về đường lối, phá vỡ về tổ chức, cài cắm nội gián để chuyển hoá chế
độ chính trị các nước xã hội chủ nghĩa. Các thủ đoạn của "chiến tranh gián
điệp" là:
Kích động các
phần tử thoái hoá biến chất, bất mãn, có quan điểm chống đối Đảng và Nhà nước
xã hội chủ nghĩa để gây mâu thuẫn, chống phá từ bên trong.
Lôi kéo, mua chuộc, khống chế cán bộ
thông qua những người đi công tác, học tập ở nước ngoài, thông qua các quan hệ
liên doanh, liên kết... để phát hiện, bồi dưỡng "hạt giống tự do" cài
cắm nội gián.
Tác động từ bên
ngoài, hình thành các tổ chức chính trị phản động trong nước, hoạt động dưới sự
chỉ đạo, tiếp tay của các lực lượng phản động nước ngoài.
Thu thập tin tức tình báo trên các
lĩnh vực kinh tế, quốc phòng, an ninh, đối ngoại... để chống phá, làm suy yếu
các lĩnh vực này của các nước xã hội chủ nghĩa.
Phá hoại
về kinh tế, thông qua quan hệ kinh tế - kể cả viện trợ - để gây sức ép
về nhiều mặt, chèn ép, phá hoại, thậm chí bao vây, cô lập, cấm vận, gây thiệt
hại kinh tế, tiến tới khống chế, "thôn tính về kinh tế".
"Xâm
lăng văn hoá", bằng việc du nhập văn hoá độc hại, các giá trị đạo đức, lối
sống phương Tây vào các tầng lớp nhân dân, nhất là thế hệ trẻ, dần dần làm mai
một bản sắc văn hoá truyền thống dân tộc, hướng theo văn hoá, lối sống phương
Tây trong các nước xã hội chủ nghĩa.
Chống phá
về ngoại giao, lợi dụng quan hệ quốc tế ngày càng mở rộng, chủ nghĩa đế
quốc tăng cường hoạt động ngoại giao chống các nước xã hội chủ nghĩa. Trước hết
là kích động gây chia rẽ giữa các nước xã hội chủ nghĩa; nuôi dưỡng tâm lý ly
khai ở các nước xã hội chủ nghĩa và các nước dân tộc tiến bộ lợi dụng các tổ
chức quốc tế gây sức ép ngoại giao, can thiệp vào công việc nội bộ, thậm chí cô
lập về ngoại giao đối với các nước xã hội chủ nghĩa.
Tất cả những biện pháp trên đều được
sự hậu thuẫn của "răn đe quân sự".
Như thế, các
biện pháp của chiến lược "diễn biến hoà bình" đều không trực tiếp
dùng vũ lực, không thực hiện phương thức chiến tranh, nhưng nó diễn ra rất
quyết liệt và vô cùng nguy hiểm, nhằm mục đích xoá bỏ các nước xã hội chủ
nghĩa. Trên thực tế, bằng chiến lược "diễn biến hoà bình", chủ nghĩa
đế quốc đã tác động góp phần quan trọng làm sụp đổ Liên Xô và các nước xã hội
chủ nghĩa Đông Âu. Cho nên "diễn biến hoà bình" thực chất không khác
gì “một cuộc chiến tranh không có khói súng”, chỉ khác chiến tranh thông thường
là không trực tiếp xung đột vũ trang, chỉ dùng các biện pháp “phi vũ trang”, vì
thế được coi là "một cuộc chiến tranh không có khói súng".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét