Nguyễn Đình Cống tiếp tục với những luận điệu xuyên tạc và phản động đối với
cuộc đấu tranh chống tham nhũng của Đảng, đã cho rằng, muốn loại bỏ tham nhũng
phải thực hiện “tam quyền phân lập”. Luận điệu này của Cống có tính tuyệt đối
hóa và cực đoan, thiếu cơ sở khoa học thực tiễn và nhằm phủ nhận vai trò lãnh
đạo tuyệt đối của Đảng đối với Nhà nước và xã hội.
Trên thế giới hiện nay, thể chế “tam
quyền phân lập” không ngăn ngừa được sự nảy sinh nạn tham nhũng. Các nước tư bản hầu hết vận dụng thuyết
“tam quyền phân lập” trong xây dựng, tổ chức bộ máy quyền lực nhà nước với
nhiều biến thể khác nhau như cộng hòa tổng thống, cộng hòa nghị viện, quân chủ
lập hiến… Trong nhà nước tư sản hiện đại, thể chế “tam quyền phân lập” đi liền
với chế độ đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập. Tính hình thức của phân quyền
này làm cho công dân lóa mắt, ảo tưởng về sự đối trọng nhau giữa các nhánh
quyền lực. Song, sự đối trọng đó chỉ là sự đối trọng của các nhóm lợi ích về
thực thi quyền lực nhà nước tư bản mà đại diện là các đảng chính trị tư sản,
chứ không phải đối trọng về lợi ích và quyền lực thống trị của giai cấp tư sản.
Vì vậy, dưới thể chế “tam quyền phân lập”, lợi ích và quyền lực thống trị của
giai cấp tư sản được che đậy rất tinh vi thì không những không ngăn ngừa được
sự nảy sinh nạn tham nhũng, mà còn là môi sinh lý tưởng cho tham nhũng nảy
sinh, tồn tại và phát triển hơn.
Có thể khẳng định, thể chế “tam quyền phân lập” không loại
trừ được nguồn gốc, nguyên nhân xảy ra tham nhũng, dù nó có kiềm chế được phần
nào. Thể chế “tam quyền phân lập” vừa không có khả
năng ngăn chặn tham nhũng xảy ra, vừa không phải là phương thức và giải pháp
duy nhất để đấu tranh phòng, chống tham nhũng hiệu quả. Bởi, tự thân nó không
những không xóa bỏ được cơ cấu quyền lực, chức vị, quyền lực của tổ chức, cá
nhân trong cơ cấu quyền lực, mà còn tăng thêm quyền lực cho tổ chức, cá nhân
khi trao cho quyền độc lập cao hơn. Điều này tác động tiêu cực đến đấu tranh chống
tham nhũng như trì hoãn, né tránh, phủ quyết các hoạt động đấu tranh chống tham
nhũng khi các hoạt động đó không phù hợp với lợi ích của nhóm mình. Từ xa xưa
đến nay, lịch sử luôn chứng minh, lợi ích luôn gắn liền với hoạt động của con
người, con người hành động là vì lợi ích. C.Mác đã chỉ ra rằng, “Tất cả cái gì
mà con người đấu tranh để giành lấy, đều dính với lợi ích của họ”. V.I.Lênin
cũng nhấn mạnh, “Lợi ích là cái kích thích hành vi của con người. Lợi ích có cả
lợi ích chân chính và có cả lợi ích bất chính. Những kẻ tham nhũng là những kẻ
quên đi lợi ích chân chính mà chỉ chăm chắm vào lợi ích bất chính miễn có lợi
cho bản thân và phe nhóm”.
Đầu năm 2016, Tổ chức Minh
bạch Quốc tế (TI) công bố Chỉ số nhận thức tham nhũng năm 2015 xếp hạng mức độ
tham nhũng ở 168 nước và vùng lãnh thổ. Việt Nam đứng thứ 112 trong danh sách
này, tăng 7 bậc so với năm 2014. Như vậy, nếu theo xếp loại của TI, sau Việt
Nam vẫn còn 56 nước có mức độ tham nhũng cao hơn Việt Nam. Trên thế giới hiện
nay chỉ còn chưa tới 10 nước có một đảng, đa phần các nước đều có nhiều đảng.
56 nước có mức độ tham nhũng nhiều hơn Việt Nam theo xếp loại của TI hẳn nhiên
đa phần là các quốc gia đa đảng. Như vậy, thực tiễn đã chứng minh, không phải
thực hiện “tam quyền phân lập”, đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập mới chống
được tham nhũng; ngược lại, chế độ nhất nguyên chính trị, một đảng lãnh đạo vẫn
có thể chống được tham nhũng hiệu quả.
Bọn phản động thường dùng mọi thủ đoạn để xuyên tạc, bóp méo sự thật; nhằm mục đích chống phá Đảng và Nhà nước ta. Vì vậy chúng ta phải tích cực đấu tranh bác bỏ những luận điệu sai trái, phản động của chúng.
Trả lờiXóa