MỘT ĐẢNG, TẠI
SAO KHÔNG?
Thăng trầm của một kiếp người có thể chỉ
vẻn vẹn trong một quốc gia, một làng quê nào đó trên dải đất hình chữ S, cũng
có thể người đó bươn trải qua khắp vùng miền, xuôi ngược Bắc - Trung - Nam để
mưu sinh. Và cũng có người vượt ra khỏi một quốc gia hay một vùng lãnh thổ mà họ
đã trải nghiệm cuộc sống của mình qua rất nhiều quốc gia khác nhau, họ được chứng
kiến nhiều thể chế chính trị khác nhau. Họ nhận biết mỗi đất nước, mỗi dân tộc,
mỗi thể chế đều có cái chung và cái riêng.
Việt Nam - một đất nước chỉ có một đảng
cầm quyền duy nhất đó là Đảng Cộng sản Việt Nam. Đảng Cộng sản Việt Nam đã tồn
tại và phát triển cho đến nay gần một thế kỷ (1930-2023). Công bằng mà nói trên
thế giới không nhiều quốc gia có đảng cộng sản, nhưng có giai đoạn lịch sử đảng
cộng sản lãnh đạo đường lối theo định hướng xã hội chủ nghĩa lớn mạnh đã trở
thành đối trọng của tư bản chủ nghĩa. Nhưng cuối cùng đường lối xã hội chủ
nghĩa bị mai một, số quốc gia có đảng cộng sản cầm quyền đến bây giờ chỉ còn lại
con số khiêm tốn không quá 5 nước, trong đó có Việt Nam. Nhưng đâu đó vẫn còn rất
nhiều quốc gia tồn tại đảng cộng sản và đảng này cũng như hàng chục đảng khác
có mặt trong quốc gia đó.
Không ai dám phủ nhận công sức và đường
lối, chính sách của Đảng Cộng sản Việt Nam tạm tính từ năm 1945 trở lại đây. Với
những thành tích nổi trội và cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc qua các thời kỳ
kháng chiến chống Pháp và Mỹ. Đảng Cộng sản Việt Nam từ khi sơ khai đến khi làm
chủ vận mệnh của đất nước trở thành quốc gia độc lập, tự do, hạnh phúc, họ đã lấy
được niềm tin yêu của đa phần người dân trong cả nước, họ đã làm được những điều
kỳ diệu mà không nhiều quốc gia trên thế giới làm được.
Không ai dám phủ nhận các cương lĩnh,
văn kiện, các nghị quyết, đường lối của Đảng Cộng sản vạch ra là không trúng và
không chuẩn. Có thể nói là rất hay, rất tốt, hợp lòng dân. Nhưng tại sao khi
triển khai thực hiện ngày càng mất niềm tin của người dân. Mặc nhiên là người
thực hiện, triển khai đã từng bước làm sai lệch các nội dung đã được ban hành,
vô hiệu hoá nhiều điều quan trọng trong nghị quyết đã nêu. Khi xây dựng chính
sách, pháp luật, những người ngồi trong phòng họp tham gia và những người có
quyền quyết định ký, ban hành. Trong lúc đó họ làm việc, suy nghĩ với tinh thần
quân pháp bất vị thân, với tinh thần lợi ích quốc gia, dân tộc, nhân dân là
trên hết cho nên chính sách luôn đúng và chuẩn, hợp lòng dân.
Khi triển khai thực hiện thì các cấp từ
cơ sở làng, xã, huyện, tỉnh tới Trung ương là do con người ở từng nơi, từng địa
phương thực hiện. Trình độ hiểu biết, trình độ tương tác và tấm lòng son vì lợi
ích của nhân dân, của quốc gia sẽ được định hình theo mức độ của người thực
thi. Khi nội tâm của những người đảng viên bị chi phối bởi hoàn cảnh xung
quanh, bị chi phối bởi dục vọng bất chính dẫn đến chính sách bị méo mó, luật
pháp bị coi thường và bệnh tự kiêu, tự mãn luôn nẩy sinh, luôn cho mình là nhất.
Đơn cử, khi cấp cơ sở càng nhiều cá nhân, tổ chức ăn lương Nhà nước, có thể đồng
lương rất ít, không đủ sống nhưng tiêu cực sẽ đến bởi họ được mặc định, mặc
danh là người đại diện công quyền, cái quyền lợi khác sẽ đến cho dù là bất
chính.
Khi các bộ, ban, ngành và tỉnh, thành phố
trực thuộc Trung ương, là những cơ quan đầu não giúp việc cho Đảng, cho Chính
phủ và Quốc hội trở thành phân chia quyền lực, trở thành tư duy "quyền
anh, quyền tôi". Họ sẽ xây dựng chính sách, thông tư hướng dẫn có lợi cho
đơn vị mình quản lý, đẩy cái khó cho dân, cho doanh nghiệp và cho Chính phủ. Họ
sẵn sàng cài cắm câu từ trong các văn bản pháp quy để có lợi cho những đối tượng
mà mình có quan hệ thân thiết. Lâu nay mọi người vẫn thường nói tham nhũng
chính sách cũng chỉ là câu nói rút gọn bởi chính sách không thể tham nhũng mà
tham nhũng phát sinh từ các văn bản hướng dẫn, từ các thông tư khi chính sách bị
vô hiệu hoá bằng những cụm từ “đặc thù”, “xin cho” và “sân sau”.
Đảng chậm thay đổi, chậm cải cách theo sự
phát triển của dân trí, của doanh nghiệp và xu thế tất yếu của thế giới bởi bộ
máy công quyền, công chức cồng kềnh, bởi một việc cỏn con nhưng dính dáng tới
không dưới 4-5 bộ có quyền cho ý kiến, có quyền cản trở các quyết sách cần phải
xử lý ngay lập tức. Khi cơ hội qua đi, thất bại xảy ra thì không cá nhân nào, tổ
chức nào nhận trách nhiệm. Hậu quả là người dân, doanh nghiệp và rộng hơn là
quyền lợi của quốc gia, dân tộc bị xâm hại.
Mặc dù đã đạt nhiều thành tựu nhưng Đảng
Cộng sản Việt Nam vẫn rất cần thường xuyên xây dựng, chỉnh đốn để hoàn thiện
mình. Đảng Cộng sản Việt Nam muốn làm tốt vai trò lãnh đạo toàn diện của mình
thì không còn con đường nào khác là tự thân phải làm trong sạch đội ngũ của
mình bằng cách:
Giảm tối đa cán bộ, đảng viên từ cấp cơ
sở đến Trung ương làm việc và hưởng lương từ ngân sách nhà nước, dù đồng lương
không đủ sống nhưng chạy quanh đồng lương đó là tiêu cực, là vi phạm pháp luật
của những công chức nửa mùa. Tăng lương cơ bản và mức lương ấy đủ bảo đảm cuộc
sống của bản thân và gia đình họ trong mức độ tương đối với mặt bằng của xã hội.
Xoá bỏ cơ chế đặc thù, xin cho để luật
pháp được tôn trọng, để hạn chế tối đa "sân sau, sân trước". Khi ban
hành luật pháp thì luật phải có hiệu lực ngay bởi luật khi được xây dựng đã lấy
ý kiến của các thành phần trong xã hội và được Quốc hội thông qua thì tại sao
phải chờ bộ chủ quản ra thông tư hướng dẫn, thời gian kéo dài ít thì 6 tháng, nhiều
thì 3 năm. Thời gian chờ đợi để thi hành luật và luật được thi hành đã không
còn giá trị, chỉ để kho lưu trữ, tốn tiền dân, mất thời gian và luôn chạy theo
cuộc sống mà không phục vụ cho kinh tế phát triển, thậm chí đôi lúc nó trở
thành rào cản cho đất nước và người dân.
Cải cách tư pháp là điều vô cùng cần thiết
của mỗi quốc gia, trong đó có Việt Nam. Luật pháp, công lý phải được tôn trọng
triệt để. Toà án là nơi xét xử vụ án công khai, minh bạch, theo pháp luật, có
quyền phán quyết độc lập theo quy định của hiến pháp và pháp luật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét