ĐA ĐẢNG VÀ ỔN ĐỊNH CHÍNH TRỊ
Vừa
qua, trên các trang mạng xã hội lại ồn ào những ý kiến của nhóm “zận chủ”, đòi thành lập các hội nhóm “Xã hội Dân sự”, đồng thời gián tiếp muốn thay đổi chế độ chính trị Việt Nam sang đa
nguyên, đa đảng,
phủ nhận sự
lãnh đạo của Đảng Cộng Sản, kêu gọi dân chủ, nhân quyền (kiểu Mỹ và phương Tây), thảo luận về hướng mở rộng
xã hội dân sự trong tương lai.
Xin thưa rằng, các vị kêu gào đòi đa nguyên, đa đảng, khen ngợi chỉ
có đa nguyên,
đa đảng mới có dân chủ, giữ được ổn định chính trị. Đây hoàn toàn là ý chủ quan, thiển cận. Áp dụng mô hình đa đảng một cách thô thiển, không so sánh đến vị trí
địa chính trị, sự phát triển của xã hội, tính chất lịch sử, trình độ dân trí,
văn hóa là sai lầm. Các vị biết rõ
điều đó nhưng vẫn kêu gào, quả thật là nực cười.
Hãy nhìn vào thực tiễn Việt Nam, cả lịch sử và
hiện tại thì có thể thấy rằng, trước hết, trong quá khứ
chiến tranh, lúc đó Việt Nam
có rất nhiều đảng phái chính trị, nhưng chỉ có duy nhất Đảng Cộng Sản đứng lên
lãnh đạo làm cách mạng thành công, đưa đến sự thống nhất đất nước. Vì vậy, về lịch sử, chỉ Đảng Cộng sản Việt
Nam mới có đủ tư cách lãnh đạo dân tộc, đất nước. Bất kỳ một đảng phái nào đòi chia quyền lãnh đạo với Đảng Cộng sản Việt
Nam đều là đi ngược với lịch sử. Thứ
hai, địa chính trị Việt Nam rất quan trọng, là vị trí mà các nước lớn đều muốn chia phần. Nếu đa đảng, trong khi kinh tế còn yếu, dễ bị nước ngoài tác động, dễ gây nội chiến. Nếu
Việt Nam cũng thực hiện đa đảng, ai dám
đảm bảo các đảng phái sẽ không bị các quốc gia khác tác động để gây rối loạn xã
hội, một điều thường xảy ra ở các nước đa đảng khác trên thế giới?
Hãy xem Ukraina, một nước XHCN chuyển hướng sang TBCN,
kinh tế - chính
trị yếu, nay lại rơi vào cuộc xung
đột với Nga, điều này đã giáng một đòn mạnh vào nền kinh tế
Ukraine, gây ra thiệt hại to lớn cho cơ sở hạ tầng. Nước này đang gặp nhiều khó khăn để duy trì nền kinh tế, người dân
Ukraine hiện phải gánh chịu và đối mặt với hoàn cảnh khắc nghiệt chưa từng có.
Nói
đa đảng sẽ đem lại thịnh vượng cũng là nói láo. Ở châu Âu, ngoài các nước thuộc
nhóm G20 là các nước giàu có, ít chiến tranh thì còn lại là các nước trung
bình, không có gì nổi bật. Các nước có điều kiện giống tương tự Việt Nam về lịch sử, như Pakistan, Bangladesh, SriLanca
cũng giành được độc lập hơn trên dưới 50 năm nay và cũng lựa chọn con đường đa
nguyên (mặc dù đôi khi do sự rối loạn của hệ thống chính trị đa nguyên mà các
chính quyền quân sự độc tài xuất hiện) nhưng lại là những nước chậm phát triển
nhất, thường
xuyên bất ổn về mặt chính trị vì biểu tình, bạo lực, khủng bố, thậm chí nội chiến.
Như vậy, mặc dù là các nước lựa chọn con đường đa nguyên trước Việt Nam hàng mấy
chục năm, không hề bị chiến tranh, lại được sự trợ lực của Mỹ và nhiều nước phương
Tây; nhưng
Pakistan và Bangladesh… vẫn không phải là các nước phát triển. Còn với Sri Lanca, hiện
đang rơi vào suy thoái kinh tế nghiêm
trọng, lạm phát tăng vọt và kho dự trữ ngoại tệ cạn kiệt,
khiến đất nước lâm vào khủng hoảng. Ở Nam Mỹ, các nước như Bolivia, Peru… mặc dù diện
tích và dân số nhỏ hơn Việt Nam nhiều, vốn là sân sau của Mỹ, cũng lựa chọn con
đường đa nguyên mấy chục năm nay nhưng các cải cách xã hội thường diễn ra chậm
chạp vì thường xuyên bất ổn vì hệ thống chính trị.
Nhìn
tổng quát tình hình chính trị gần đây trên thế giới, các nước bất ổn về chính
trị hoàn toàn là các nước có thể chế đa nguyên, đa đảng. Các nước XHCN không hề bất ổn
chính trị, môi trường sống an toàn. Một khi bất ổn về chính trị thì khó có thể
yên bình để phát triển kinh tế.
Như vậy, xin thưa với các nhà “zân chủ” rằng, một
thực tế không thể phủ nhận là, đa đảng không có nghĩa là có dân chủ và ổn định
chính trị như các vị kêu gào. Hãy nhìn vào thực tế và bớt kêu gào đi nếu không
muốn làm những kẻ “tội đồ” của lịch sử!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét