Quy Le
Ông Lương trước có một
thời.
Anh hùng chiến đấu
sáng ngời công lao.
Nghỉ hưu giờ tuổi
cũng cao.
Tâm tu không vững
nghiêng chao trí người.
Loạn ngôn, loạn trí mất
rồi.
Tự mình vấy bẩn công
thời trẻ trai.
Nói ra xấu mặt anh
tài.
Cơm dân, áo Đảng
thích xài tiền đô.
Chạy theo mấy đứa
vong nô.
Đang tâm vu vạ cơ đồ
nước ta.
Trở thành một kẻ xấu
xa.
Lăng mạ lãnh đạo, dân
đà không hay.
Đúng là một kẻ mặt
dày.
Thật quá trơ trẽn với
mày lương ơi!
Còn chút sỹ nhục trên
đời.
Anh hùng ai dễ làm
người phản dân.
Lợi ích của Đảng vạn
lần.
Đều là lợi ích của
Dân còn gì.
Vậy mà ông lại khinh
khi.
Quay giáo chống Đảng
nói gì nữa đây?
“Lê Mã Lương chết thối
thây.
Còn một mắt sống ở
ngay chiến trường”.
Làm người cốt giữ yêu
thương.
Đừng vì mấy chuyện tầm
thường hại thân.
Phải chăng Tâm mất chữ
Nhân?
Cho nên não mới mất dần
trí khôn.
Trở thành một kẻ vong
ơn.
Buồn cho một kiếp Mã
Lương anh khùng./.
Bài thơ rất hay và rất ý nghĩa
Trả lờiXóa