Tiến Ninh
Nhân chuyện linh mục Lê Công Lượng ở giáo xứ Xuân
Kiều (huyện Nghi Lộc, Tỉnh Nghệ An) đang chỉ đạo giáo dân chiếm đất với ý định
dựng tượng Chúa trái phép. Khoan bàn đến chuyện xử lý như thế nào, vấn đề đó đã
có pháp luật. Tôi chỉ thắc mắc: tại sao đời sống giáo dân còn nghèo như thế, cá
biệt còn có nhiều hộ giáo dân còn thiếu ăn, gia cảnh không có gì đáng giá ngoài
chiếc giường ọp ẹp và chiếc sập đựng thóc mà năm nào, giáo xứ cũng đều đập cũ
xây mới những cơ sở tôn giáo to đẹp, hào nhoáng.
Cũng có suy nghĩ cho rằng: nhà chiên nghèo đến mấy
cũng được nhưng nhà chúa ở phải to, phải đẹp, phải hoành tráng.
Đối ngược đáng buồn! Nếu bạn là một giáo dân, chắc
hẳn bạn đã từng “đóng góp tự nguyện” cho giáo hội để phục vụ các hoạt
động, lễ nghi tôn giáo mà tiêu biểu hơn cả là những khoản đóng góp để
xây dựng nhà thờ và các công trình tôn giáo khác. Ở những xứ mà giáo dân có điều
kiện kinh tế, các hộ gia đình sẽ đóng góp tiền theo tinh thần “tự nguyện” từ vài
trăm cho đến vài triệu, vài chục triệu. Ở những xứ nghèo, người dân còn khó
khăn về kinh tế thì giáo dân “tự nguyện” đóng góp công sức, tức là bắt tay vào
làm nhân công, dùng ngày công để đóng góp.
Một ngôi nhà thờ xây dựng không chỉ ngày một ngày
hai mà là vài năm, giáo dân hầu như quanh năm ngoài đi làm ruộng thì cũng chỉ
đi làm nhà thờ, không làm gì khác để cải thiện đời sống kinh tế của mình. Có những
hộ suốt mấy năm ròng chỉ xoay quanh cái vòng luẩn quẩn làm thuê - đóng tiền nhà
thờ - làm thuê trả nợ. Nghèo vẫn hoàn nghèo! Buồn cười thay, tại giáo phận
Vinh, một số vị linh mục tỏ ra sốt sắng và sẵn sàng chống đối chính quyền để
đòi tiền đền bù sự cố Formosa cho giáo dân, chỉ đạo Ban Công Lý và Hòa Bình
giáo phận tổ chức tập huấn cho các giáo xứ, giáo hạt trong địa phận về việc đấu
tranh phản đối các khoản thu trong các trường học, giúp giáo dân đấu tranh phản
đối việc thu các khoản phí đôi ba chục nghìn ở nông thôn lại vắt óc nghĩ ra đủ
thứ công trình để xây dựng mặc dù chưa cần thiết rồi huy động giáo dân đóng góp
công sức và tiền của, đó là chưa kể đến việc phải đóng góp các khoản “tự nguyện”
để phục vụ lễ và đủ thứ hội đoàn hoạt động, giáo dân xin lễ thì cứ vẫn cứ thu
tiền đều tay….
Hiện nay, hầu như linh mục nào cũng phải tiến hành
xây dựng một thứ gì đó tại địa bàn mình đang phụ trách, nếu không phải là nhà
thờ thì là nhà phòng, nhà giáo lý, tượng đài, khuôn viên… nếu xứ nào đầy đủ các
công trình phục vụ sinh hoạt rồi thì sẽ tiến hành quy hoạch lại, hoặc xây lại
do “xuống cấp”… Và lẽ dĩ nhiên, tiền xây dựng đều là tiền ủng hộ, quyên góp
của giáo dân.
Tại sao các vị linh mục lại “nhiệt tình” trong việc
xây dựng đến vậy? Vì giáo dân ư? Phải chăng chỉ là cái lý do hợp tình hợp lý để
“rút tiền” từ đàn chiên rồi mưu lợi cho cá nhân để tiêu xài, tậu xe sang, hưởng
thụ… hay là chạy theo bệnh thành tích, phô trương trong giáo hội khi mà nhắc đến
công lao của một linh mục người ta chỉ nhớ đến là xây dựng được bao nhiêu nhà
thờ, bao nhiêu công trình cho giáo hội…
Linh mục Laurenso Phạm Hân Quynh đã từng nói:
"mấy ông Cha lúc nào cũng nhăm nhe xây dựng nhà thờ to, nhà xứ to… mà quên
đi là sứ vụ của mình là truyền giáo thì là vất đi". Các vị đã quên mất bổn
phận nuôi dưỡng phần hồn, xây tượng Chúa trong lòng, biến chất chạy theo đời sống
tầm thường, hào nhoáng khi ngày càng nhiều linh mục đi những loại xe đắt tiền,
ra vào những nhà hàng sang trọng, nhà ở đầy những thứ xa hoa.
Suy cho cùng, sức giáo dân cũng có hạn, không thể gồng
gánh các khoản đóng góp lãng phí như vậy được nữa!
Bài viết rất hay
Trả lờiXóa