Sau cái gọi
là “cách mạng hoa nhài” ở Ai Cập, Tuy-ni-di, Li-bi, Cách mạng Hoa hồng ở Gruzia
(2003), Cách mạng Cam ở Ukraina (2004), một số kẻ phản động trong và ngoài nước
đang hí hửng cho rằng, các cuộc “cách mạng” ấy chẳng bao lâu sẽ lan tới Việt
Nam. Chúng kích động những người nhẹ dạ cả tin, kêu gọi biểu tình, “tập dượt”
cho một cuộc “cách mạng hoa sen” để lật đổ chế độ XHCN.
Có thể
thấy, cụm từ “cách mạng” ở đây đã bị lạm dụng đến mức nguy hiểm. Thực tế, những
cuộc “cách mạng nhung”, “cách mạng cam”, “cách mạng hoa nhài” hay hoa gì đi
chăng nữa không hề tạo ra một sự biến đổi xã hội mang tính sâu sắc, toàn diện,
tạo bước ngoặt thay đổi về chất trong mọi lĩnh vực xã hội, thay thế hình thái
kinh tế - xã hội lỗi thời, lạc hậu bằng hình thái xã hội cao hơn mà thực chất
chỉ là cuộc lật đổ chế độ bằng các thủ đoạn phi bạo lực kết hợp với bạo lực ở
mức độ khác nhau. Sự độc tài, bất công chẳng những không mất đi mà còn trầm
trọng hơn, đổ máu nhiều hơn, nghèo đói nhiều hơn, bất ổn nhiều hơn. Thực tế
tình hình khủng hoảng kinh tế, chính trị, xã hội, đời sống của người dân ngày
càng xuống thấp là minh chứng sinh động nhất, rõ nét nhất.
Vì vậy,
không thể gọi đó là một cuộc cách mạng dù nó có mang màu sắc sặc sỡ bao nhiêu,
mang tên loài hoa đẹp bao nhiêu đi chăng nữa! Đặc biệt, hoa sen, một loài hoa
với vẻ đẹp Việt Nam và mang nhiều triết lý nhân sinh Việt Nam, không thể gắn
với những âm mưu và hành động đi ngược lợi ích của Tổ quốc, dân tộc, mang lại
khổ đau, chém giết, huynh đệ tương tàn.
Một số nhân vật chống Cộng say sưa phân tích thế sự từ
Tây sang Đông, từ chuyện Ai Cập, Tuy-ni-di, Li-bi… để “soi rọi”, “cảnh báo cho
quốc dân đồng bào trong nước”. Chúng cho rằng, một cuộc cách mạng dân chủ theo
kiểu mẫu của phương Tây, có thể tạo ra cuộc “chuyển giao quyền lực êm đềm,
không đổ máu” ở Việt Nam .
Chúng huênh hoang, bất chấp lý luận về cách mạng xã hội khi lập luận: “Cách
mạng hoa nhài” mang tính tự phát của quần chúng, không cần gắn liền với một ý
thức hệ, cương lĩnh hay tổ chức nào cả và đây lại là một yếu tố quan trọng góp
phần thành công mà những cuộc cách mạng trước kia không có. Kiểu “lý luận” này
thực sự chỉ là một kiểu suy luận bừa. Lê-nin từng nói: “Không có lý luận cách
mạng thì không có phong trào cách mạng”. Nếu cuộc cách mạng không cương lĩnh,
không tổ chức, thì cuộc cách mạng đó vì ai, dựa vào đâu? Sự thâm độc, xảo quyệt
của chiêu bài này càng lộ rõ khi các thế lực phản động và thù địch “mách” rõ
những cách làm rất cụ thể, tỉ mỉ cho từng giai tầng, lực lượng xã hội ở Việt
Nam. Chúng luôn đề cao vai trò của các mạng xã hội và công cụ internet, từ
facebook, youtube đến twitter, thậm chí điện thoại di động là “vũ khí hữu hiệu”
trong việc tập hợp lực lượng nổi dậy ở nhiều nước. Từ đó, chúng kích động giới
trẻ Việt Nam
hãy tận dụng lợi thế của sự phát triển internet để “hành động”. Chúng cũng cho
rằng cách mạng “hoa sen” thuận lợi hơn vì dân số trẻ, sẽ đi theo từng nấc thang
để chính quyền khó đàn áp. Chúng đưa ra các bước hành động: Ban đầu chỉ kêu gọi
nhau tụ tập mặc áo trắng ở chỗ đông người rồi dần dần tiến tới tụ tập vì biển,
đảo, cùng ký tên vào tâm thư, thỉnh nguyện, các bản tuyên cáo, kiến nghị nào đó
để tạo dư luận xã hội. Ở nấc thang cao hơn, sẽ phát động biểu tình sẽ hướng tới
phản đối những hạn chế trong điều hành, quản lý kinh tế, những tiêu cực xã hội
rồi tiến tới kêu gọi lật đổ chính quyền, phát động phong trào “toàn dân xuống
đường… cứu nước”. Chúng lại đưa ra chiêu bài kêu gọi: “Quân đội nhân dân sẽ
thực sự là của nhân dân nên sẽ không bắn vào người biểu tình. Lực lượng công an
và quân đội hãy trở về với nghĩa vụ giúp đỡ và bảo vệ nhân dân, vốn đã sinh ra
và nuôi nấng mình”. Khi các cuộc biểu tình đã được đẩy lên ở mức cao tại các
thành phố lớn, sẽ có sự hà hơi tiếp sức của các tổ chức phản động trong và
ngoài nước, rồi chúng sẽ kêu gọi sự can thiệp của nước ngoài…
Chúng ta nhận thức sâu
sắc rằng, thời kỳ quá độ lên CNXH là một quá trình đầy khó khăn, gian khổ, kéo dài.
Chúng ta không cần một cuộc “cách mạng hoa sen, hoa nhài” hay loài hoa nào
khác, mà kiên trì con đường cách mạng xã hội chủ nghĩa mà Đảng, Bác Hồ và nhân
dân ta đã lựa chọn. Chỉ có sự đoàn kết, phát huy sức mạnh toàn dân tộc, nhìn
thẳng vào sự thật, đấu tranh đẩy lùi tham nhũng, lãng phí và các tiêu cực xã
hội, hạn chế các yếu kém trong quản lý, điều hành xã hội vì mục tiêu dân giàu,
nước mạnh, xã hội dân chủ, công bằng, văn minh mới giúp cho cách mạng XHCN sớm
thành công. Cái gọi là “cách mạng màu, cách mạng hoa” mà các thế lực thù địch
đang mưu toan chỉ là sự lừa phỉnh nhân dân./.
Chúng ta cần tỉnh táo, sáng suốt phân tích và nhận rõ bản chất, âm mưu, thủ đoạn của các thế lực thù địch; đồng thời kiên quyết đấu tranh bác bỏ và vạch trần những luận điệu xuyên tạc của chúng
Trả lờiXóa