Truyền
thống hiếu học, tôn sư trọng đạo là nét đẹp văn hoá ngàn đời của dân tộc Việt Nam . Truyền
thống ấy thể hiện bằng thành tích học tập, tình cảm, sự kính trọng, lòng biết
ơn của lớp lớp thế hệ học trò giành cho người thầy và còn được đúc kết thành
tục ngữ, thành ngữ lưu giữ suốt chiều dài lịch sử dân tộc: “Nhất tự vi sư, bán
tự vi sư”; “Không thầy đố mày làm nên”; “Muốn sang thì bắc cầu Kiều/Muốn con
hay chữ thì yêu kính thầy”… để tỏ lòng trân trọng, thành kính của xã hội dành
cho nhà giáo. Vì vậy, ngày Nhà giáo Việt Nam (hay ngày Hiến chương Nhà giáo
Việt Nam) được tổ chức hằng năm vào ngày 20 tháng 11 không chỉ là dịp để Ngành
Giáo dục tôn vinh những người hoạt động trong ngành, học trò thể hiện lòng
thành kính “tôn sư trọng đạo” mà còn là dịp để xã hội tôn kính, tri ân những
người đã, đang gắn bó với nghề dạy học - “Nghề cao quý nhất trong các nghề cao
quý, nghề sáng tạo nhất trong các nghề sáng tạo”.
Những người làm “Nghề cao quý nhất trong các nghề
cao quý…” từ xưa đến nay dù ít tuổi hay cao tuổi, dù khoa bảng hay chỉ là thầy
đồ đều được nhân dân kính trọng, tôn quý, vị nể và được ví như “cây thông trên
sườn núi, cây quế giữa rừng sâu thầm lặng toả hương dâng hiến trí tuệ, sức lực
cho đời”. Người thầy mọi thời đại đều xác định nghề của mình là một nghề cao
quý, thiêng liêng và luôn coi đối tượng lao động của mình là nhân cách, tâm
hồn, thể chất con người nói chung và của một thế hệ nói riêng. Công cụ lao động
của nghề dạy học chủ yếu bằng bản thân con người - toàn bộ nhân cách của thầy.
Phương pháp lao động của người thầy là phương pháp nêu gương, cảm hoá đối tượng
bằng tư tưởng, tình cảm, tri thức của mình… để tạo ra “sản phẩm” vừa uyên thâm
về tri thức, vừa thấu hiểu đạo lý làm người. Sản phẩm đó không giống như chiếc
áo của anh thợ may, chiếc bàn của anh thợ mộc hay một vật dụng cụ của một người
thợ nào khác mà chính là con người. Con người có ý thức, con người biết vận
dụng tri thức kỹ năng, kỹ xảo và bắt nhịp với thời đại. Con người độc lập, tự
chủ và sáng tạo. Con người theo đúng nghĩa - “tâm, tài, tầm”! Sản phẩm làm ra
của người thầy không thể đem so sánh với bất kỳ nghề nào trong xã hội! Bởi, nếu
những ngành nghề khác vẫn cho phép xảy ra khả năng có những sản phẩm phạm lỗi
kỹ thuật thì nghề dạy học không thể và không bao giờ được phép tạo ra
những sản phẩm bị lỗi để rồi “sản phẩm” đó trở nên vô dụng. Vì vậy, lao động
của người thầy đòi hỏi phải hết sức cẩn trọng, khoa học, nghiêm túc, đặc biệt
phải có một cái tâm trong sáng để tạo dựng nên nhân cách con người, đáp ứng
ngày càng cao yêu cầu của sự nghiệp xây dựng xã hội mới. Trách nhiệm của người
thầy đối với sự nghiệp “trồng người” là vô cùng lớn lao! Giáo sư Nguyễn Văn Lê
từng viện dẫn lời một nhà tư tưởng nói về nghề dạy học: “Nếu người thợ
kim hoàn làm hỏng một đồ vàng bạc thì anh ta có thể đem ra nấu lại. Nếu một
viên ngọc quý bị hư thì có thể phá bỏ… Làm hư một con người là một tội lớn, một
lỗi lầm lớn không thể nào chuộc được”.
Lịch sử dân tộc ta đã lưu
danh những bậc thầy “đức cao vọng trọng” - tấm gương sáng ngời về cốt cách
thanh cao; không bị cám dỗ bởi tiền tài và danh vọng. Tên tuổi những nhà giáo
nổi tiếng ấy tuy không được ghi danh trong bảng vàng bia đá nhưng đã làm rạng
danh nền giáo dục nước nhà, khắc sâu trong tâm khảm mỗi người dân Việt Nam và được lưu
truyền mãi mãi. Dân tộc ta không bao giờ quên hình ảnh nữ nhà giáo đầu tiên vào
thế kỷ XV là bà Ngô Chi Lan, quê ở Phù Lỗ, Kim Hoá, Sóc Sơn đã được vua Lê
Thánh Tông mời vào cung dạy học. Thầy Đỗ Năng Tế là thầy giáo của hai Bà Trưng
- những phụ nữ đầu tiên của dân tộc dựng cờ khởi nghĩa, chống lại ách đô hộ của
phong kiến phương Bắc. Các thầy Chu Văn An, Nguyễn Bỉnh Khiêm, Nguyễn Văn Siêu,
Nguyễn Thiếp, Lê Đình Diên, Nguyễn Đình Chiểu, Nguyễn Khuyến, Nguyễn Sinh Sắc…
đều là những tấm gương tiêu biểu về nhân cách ngời sáng của người thầy mẫu mực,
tài giỏi, ngay thẳng, cương trực, không màng danh lợi. Thầy Nguyễn Đình Chiểu
còn được nhân dân ta mệnh danh là nhà giáo cầm bút đánh giặc: Chở bao
nhiêu đạo thuyền không khẳm/Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà.
Lãnh tụ thiên tài của dân
tộc Việt Nam Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh đã từng dạy học ở trường Dục Thanh -
Phan Thiết. Dù thời gian thầy Thành dạy học ở đây rất ngắn nhưng đã khai sáng
tâm hồn học trò về đạo lý, lòng yêu nước, tinh thần tự hào, tự tôn dân tộc qua
mỗi bài giảng. Người cũng chính là người thầy đầu tiên truyền lý tưởng cộng
sản, con đường cứu nước giải phóng dân tộc theo Chủ nghĩa Mác-Lênin và con
đường Cách mạng Tháng Mười Nga đến các thanh niên Việt Nam tại Quảng
Châu - Trung Quốc. Các thế hệ học trò của thầy không những cùng thầy sáng lập
ra Đảng Cộng sản Việt Nam mà
còn đưa cách mạng Việt Nam
đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác. Người thầy - Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn
kỳ vọng, tin tưởng vào thế hệ trẻ Việt Nam, vì vậy, trong lễ khai giảng năm học
đầu tiên của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Người căn dặn: “Non sông
Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có trở nên vẻ vang
sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ công học tập
của các cháu”.
Tiếp tục con đường người thầy đã chọn, những học
trò xuất sắc của Chủ tịch Hồ Chí Minh: Đại tướng Võ Nguyên Giáp, Thủ tướng Phạm
Văn Đồng, Tổng Bí thư Trường Chinh… trước khi trở thành nhà lãnh đạo tài ba của
đất nước đã từng làm nghề “ươm mầm xanh” ở một số trường học. Họ tiếp tục sự
nghiệp mà người thầy vĩ đại của dân tộc để lại, không chỉ cùng toàn Đảng, toàn
quân, toàn dân viết nên những chiến công chói lọi ở thế kỷ XX mà còn từng bước
đưa nền giáo dục nước nhà sánh vai cùng bạn bè năm châu. Nhà giáo Đặng Thai
Mai, Trần Văn Giàu, Tôn Thất Tùng, Nguyễn Ngọc Ký… và biết bao tấm gương người
thầy đã trở thành thần tượng, làm rung động triệu triệu trái tim, khối óc các
thế hệ học sinh, sinh viên trong và ngoài nước. Họ đã cống hiến hết mình không
chỉ cho sự nghiệp giáo dục mà còn cống hiến suốt cả cuộc đời cho sự nghiệp cách
mạng, đưa dân tộc ta đến bến bờ vinh quang như hôm nay. Tên tuổi nhiều nhà giáo
đã được dùng đặt tên cho các trường học, đường phố, công trình, giải thưởng của
các cuộc thi và trở thành biểu tượng sáng ngời về trí tuệ, nhân cách người thầy!
Trong những cuộc kháng chiến vĩ đại của dân tộc,
lớp lớp thầy giáo trẻ theo tiếng gọi của lý tưởng cách mạng cao đẹp đã ra trận,
cống hiến sức lực và trí tuệ của mình cùng các thế hệ cha anh viết nên bản hùng
ca bất tử, khắc ghi tên mình vào trang sử vẻ vang của dân tộc. Ở lại hậu
phương, các thế hệ người thầy tiếp tục truyền lửa đến học trò, để rồi từ bục
giảng, chính các thầy cô lại nhen nhúm, khơi dậy lòng yêu nước, chí căm thù
giặc, nuôi dưỡng lý tưởng sống cao đẹp cho nhiều thế hệ học sinh, sinh viên.
Mỗi bài giảng của thầy như thôi thúc học trò tiếp bước cha anh, theo tiếng gọi
thiêng liêng của Tổ quốc, xếp bút nghiên lên đường “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu
nước”, thực hiện lý tưởng cao đẹp “Không có gì quý hơn độc lập, tự do”. Những
người thầy cầm súng đã góp một phần không nhỏ tạo nên “dáng đứng Việt Nam tạc vào thế
kỷ”.
Đất nước hòa bình, thống nhất, vượt lên bao vất
vả, lo toan của cuộc sống thường nhật, hình ảnh người thầy vẫn hiện lên sáng
ngời, kiên trì thắp lửa, truyền đạt tri thức, sưởi ấm tâm hồn thế hệ tương lai
với nghĩa cử cao đẹp “tất cả vì học sinh thân yêu”. Nhiều thầy, cô giáo đi theo
tiếng gọi của Đảng, Nhà nước cũng là lương tâm, trách nhiệm đã từ bỏ cuộc sống
đầy đủ vật chất chốn “đô hội”, không quản ngại nắng mưa, tình nguyện “cõng chữ
lên non”, mang ánh sáng của con chữ đến với học sinh và kiến thức xây dựng kinh
tế đến đồng bào miền núi, vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo giúp họ vượt
lên rào cản hủ tục, thoát khỏi cái nghèo, cái đói. Họ là những người thầy kiên
trì, miệt mài và tảo tần, quyết tâm mang “hạt” chữ lên đại ngàn để ươm trồng,
tưới bằng những dòng nước hy vọng và niềm tin mãnh liệt vào tương lai thoát
khổ, thoát nghèo của đồng bào ở vùng khó khăn nhất đất nước. Không ít các thế
hệ giáo viên đã cống hiến và gắn bó cả quãng đời thanh xuân của mình ở vùng
biên giới, hải đảo xa xôi và đã trở thành “hoa của núi rừng!”. Sự hy sinh thầm
lặng của họ thật cao cả và đáng trân trọng biết bao!
Cả nước bước vào thời kỳ
đẩy mạnh CNH, HĐH đất nước và hội nhập quốc tế, Đảng ta coi giáo dục là “Quốc
sách hàng đầu”, đầu tư cho giáo dục là đầu tư cho sự phát triển, trong đó vị
trí người thầy được coi là nhân vật trung tâm của quốc sách ấy. Vì vậy, vị trí,
vai trò, trọng trách của người thầy đối với nền giáo dục nước nhà càng hết sức
quan trọng, quyết định trực tiếp đến chất lượng nguồn nhân lực của đất nước cũng
như hình ảnh, vị thế của Việt Nam trên trường quốc tế. Sứ mệnh của người thầy
hôm nay vừa đảm đương trọng trách đào tạo ra nguồn nhân lực để phát triển kinh
tế - xã hội nhanh và bền vững vừa góp phần không nhỏ vào quá trình hình thành
nhân cách con người Việt Nam giàu lòng yêu nước, có tinh thần tự hào với truyền
thống văn hoá, lịch sử ngàn năm của dân tộc. “Sản phẩm” của người thầy làm ra
cũng chính là “vũ khí” bách chiến, bách thắng - nhân tố trọng yếu, cơ bản để
bảo đảm an ninh, chính trị quốc gia trong quá trình hội nhập. Kỳ vọng lớn vào
thế hệ người thầy, Phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân “mong các nhà giáo phát huy
niềm tự hào về vị trí nghề nghiệp cao cả của mình, vừa cống hiến tốt nhất cho
xã hội, đồng thời đóng góp trí tuệ của mình cho việc tiếp tục đổi mới nhanh,
mạnh mẽ của hệ thống giáo dục nước nhà và nhà trường của chính mình, làm cho
ngành giáo dục phát triển xứng đáng với niềm mong mỏi của nhân dân, của Đảng,
Nhà nước và cũng là mong mỏi của chính các thầy, cô giáo”.
Trước yêu cầu đòi hỏi của
xã hội đối với sự nghiệp giáo dục nước nhà, những cuộc vận động của ngành
giáo dục trong thời gian qua như: “Kỷ cương, tình thương, trách nhiệm”, “Xây
dựng trường học thân thiện, học sinh tích cực”. “Mỗi thầy giáo, cô giáo là một
tấm gương sáng về tinh thần học tập và sáng tạo”… đã được xã hội hưởng ứng,
nâng cao vị thế của ngành giáo dục. Các nhà giáo đều hiểu rằng ngoài kiến thức,
nhân cách - tấm gương để thuyết phục học sinh và phụ huynh còn phải có lòng
nhiệt huyết, tình thương và trách nhiệm - yếu tố quyết định chất lượng giáo dục
của nước nhà. Do vậy, trước tác động lớn của thời kỳ hội nhập và mặt trái của
cơ chế thị trường, những người thầy tâm huyết vẫn kiên định, vững vàng bản
lĩnh, giữ vững cốt cách của nhà giáo. Ánh sáng của lương tri luôn rọi chiếu,
cùng với ngọn lửa trí tuệ và tình yêu thương của người làm nghề “trồng người”
đã luôn vun đắp cho người thầy vững tin vào“nghề dạy học là nghề cao quý
nhất trong các nghề cao quý”. Xã hội cảm phục và tự hào trước sự đóng góp,
hy sinh to lớn của bao thế hệ thầy, cô giáo - người đã không quản khó khăn,
gian khổ góp phần đào tạo nên những thế hệ người Việt Nam vừa “hồng”, vừa
“chuyên” đáp ứng yêu cầu ngày càng cao của sự nghiệp xây dựng và bảo vệ vững
chắc Tổ quốc Việt Nam XHCN.
Sự tri ân của xã hội với
những người theo nghiệp làm “người chèo đò đưa khách qua sông!”, gắn bó với sự
nghiệp “trồng người” là nét đẹp văn hoá truyền thống ngàn đời của dân tộc ta,
góp phần bồi đắp và tô đậm truyền thống văn hóa “tôn sư trọng đạo” của dân tộc
Việt Nam lên tầm cao mới. Mỗi dịp kỷ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam ngày 20 tháng
11, trước sự quan tâm của toàn xã hội, niềm vui, hạnh phúc lại trào dâng, rạng
ngời trên mỗi gương mặt thầy cô - điểm tựa tinh thần vững chắc, tiếp thêm sức
mạnh, lòng yêu nghề và khát khao cống hiến của các thầy cô đối với sự nghiệp
giáo dục. Đó là niềm vinh dự, tự hào về vị trí, vai trò của mình đối với sự
nghiệp “trồng người”! Nhưng trách nhiệm cũng không kém phần lớn lao, nặng nề,
trăn trở của mỗi người thầy: làm sao để hình ảnh người thầy mãi mãi là khuôn
mẫu, chuẩn mực của xã hội, lời nói và hành động của thầy trở thành “khuôn vàng
thước ngọc”, là tấm gương sáng để mọi thế hệ học trò học tập và noi theo, đồng
thời để xứng đáng với sự tôn vinh của xã hội: “Dưới ánh sáng mặt trời không có
nghề nào cao quý hơn nghề dạy học”. “Nghề dạy học là một nghề cao quý nhất
trong những nghề cao quý, nghề sáng tạo nhất trong những nghề sáng tạo”!
Bài viết rất hấp dẫn
Trả lờiXóa