Trong suốt quá trình chống phá cách mạng
bằng chiến lược “Diễn biến hòa bình”, các thế lực thù địch luôn đặt trọng tâm
và chĩa mũi nhọn vào chống phá Đảng và chế độ, với mọi thủ đoạn tinh vi, thâm độc.
Gần đây, họ rêu rao rằng: “Đảng Cộng sản Việt Nam đang là nhóm lợi ích lớn nhất”.
Đây là luận điệu hoàn toàn vu khống, xuyên tạc trắng trợn bản chất, mục đích hoạt
động của Đảng Cộng sản Việt Nam ,
cần kiên quyết đấu tranh, bác bỏ.
Thực tiễn phát triển ở các nước trên
thế giới cho thấy, sự ra đời của nhóm lợi ích như là một tất yếu trong xã hội
có giai cấp và đấu tranh giai cấp. Đó là tập hợp các cá nhân có chung một hay
nhiều lợi ích, như: về kinh tế, chính trị, môi trường, v.v. Hoạt động của họ diễn
ra với hình thức khác nhau, khi ngấm ngầm, khi công khai để tạo áp lực, tác động
đến cơ quan nhà nước trong việc ban hành chính sách, pháp luật, các vấn đề kinh
tế, xã hội,… nhằm đạt được lợi ích của họ. Các nhóm này có thể được tổ chức chặt
chẽ, hoạt động lâu dài, công khai, hoặc chỉ liên kết tạm thời cho đến khi đạt
được mục đích. Một số quốc gia đã thừa nhận hoạt động của nhóm lợi ích, coi đó
như một kênh phản biện xã hội, hình thức dân chủ, để nhà nước tham khảo, nắm dư
luận, tạo cân bằng lợi ích giữa các tầng lớp nhân dân. Dưới góc độ này, hoạt động
của nhóm lợi ích mang tính tích cực, góp phần hoàn thiện hệ thống chính sách
công của quốc gia. Bên cạnh đó, có những nhóm hoạt động “ngầm”, nhất là trên
lĩnh vực kinh tế, hình thành nên “chủ nghĩa tư bản thân hữu”, lũng đoạn, độc
quyền trong sản xuất, kinh doanh, thâu tóm quyền lực, làm cho xã hội phát triển
lệch lạc, mất công bằng, bình đẳng. Vì vậy, nói đến nhóm lợi ích, được hiểu
theo cả hai nghĩa: tích cực và tiêu cực.
Từ đó cho thấy, nhóm lợi ích, tuy có
tích cực, cũng chỉ đại diện của một nhóm nhỏ, thậm chí rất nhỏ trong xã hội và
mang tính tự phát, tổ chức lỏng lẻo. Nó không phải và không thể là đa số đại diện
cho quốc gia, dân tộc, càng không thể trở thành lực lượng lãnh đạo đất nước. Đó
là chưa nói đến những nguy hại đối với xã hội do nhóm lợi ích tiêu cực gây ra.
Thế mà, các thế lực thù địch lại gán cho Đảng Cộng sản Việt Nam như là một
nhóm lợi ích, đồng nhất với nhóm lợi ích khác. Đúng là, “ăn ốc nói mò”, “ăn
không nói có”.
Chúng ta đều biết, Đảng Cộng sản Việt
Nam do Chủ tịch Hồ Chí Minh sáng lập và rèn luyện, là tổ chức chặt chẽ nhất,
mang bản chất giai cấp công nhân và có tính nhân dân rộng rãi. Đảng lấy chủ
nghĩa Mác – Lê-nin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam
cho hành động, tập trung dân chủ làm nguyên tắc tổ chức cơ bản, thực hiện tập
thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách, tự phê bình và phê bình là quy luật tồn tại và
phát triển, v.v. Mục đích của Đảng là xây dựng nước Việt Nam độc lập, dân giàu,
nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh, thực hiện thành công chủ nghĩa xã hội
và cuối cùng là chủ nghĩa cộng sản. Vì vậy, xét về tổ chức, tôn chỉ, mục đích,
nguyên tắc hoạt động, thì Đảng Cộng sản Việt Nam không thể là nhóm lợi ích như
các thế lực thù địch rêu rao. Thực tiễn lãnh đạo cách mạng Việt Nam 87 năm qua
của Đảng đã minh chứng rõ điều này, xin nêu mấy nội dung cơ bản sau:
1. Đảng Cộng sản Việt Nam đại biểu
trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc.
Điều này luôn được Đảng khẳng định, ghi trong Cương lĩnh chính trị, Điều lệ từ
khi thành lập đến nay, và được Chủ tịch Hồ Chí Minh nhiều lần khẳng định. Trên
thực tế, Đảng không chỉ kết nạp vào hàng ngũ của mình những người ưu tú trong
giai cấp công nhân, mà còn cả những người ưu tú trong các tầng lớp nhân dân lao
động, các dân tộc, tôn giáo. Đó là cơ sở xã hội rộng rãi, vững chắc, mà đảng
viên là đại diện, có chung lợi ích với các tầng lớp nhân dân, các dân tộc trong
xã hội Việt Nam .
Vì vậy, lợi ích của Đảng là thống nhất với lợi ích của giai cấp và của cả dân tộc.
Nó hoàn toàn khác với các nhóm lợi ích theo cách hiểu thông thường - đại diện của
số ít người.
Không chỉ có vậy, quá trình hoạt động,
Đảng luôn tuyệt đối trung thành, đặt lợi ích của quốc gia, dân tộc lên trên, giải
quyết hài hòa mối quan hệ giai cấp và dân tộc. Trong cách mạng dân tộc, dân chủ
nhân dân, trước yêu cầu bức thiết phải giành cho được độc lập, mang lại ruộng đất
cho dân cày, Đảng đã chuyển hướng mục tiêu đấu tranh từ đòi quyền lợi dân sinh,
dân chủ hằng ngày sang mục tiêu đấu tranh giải phóng dân tộc. Vì, “Trong lúc
này nếu không giải quyết được vấn đề dân tộc giải phóng, không đòi được độc lập,
tự do cho toàn thể dân tộc, thì chẳng những toàn thể quốc gia dân tộc còn chịu
mãi kiếp ngựa trâu, mà quyền lợi của bộ phận, giai cấp đến vạn năm cũng không
đòi lại được”1. Với đường lối, phương pháp cách mạng đúng đắn, Đảng đã lãnh đạo
tiến hành thắng lợi cuộc cách mạng dân tộc, dân chủ nhân dân, giành độc lập, thống
nhất nước nhà; nhân dân ta được giải phóng khỏi áp bức, bóc lột bởi đế quốc, thực
dân, phong kiến, trở thành người chủ của một nước độc lập, có chủ quyền, thống
nhất, toàn vẹn lãnh thổ. Trong cuộc trường chinh đó, đã có hàng vạn cán bộ, đảng
viên, nhiều đồng chí là lãnh đạo xuất sắc bị giam cầm, tù đày, giết hại2, là
minh chứng cho sự hy sinh quên mình vì nhân dân, vì đất nước, vì dân tộc của Đảng.
Trước khó khăn của cuộc sống, đội ngũ
cán bộ, đảng viên đã bám sát thực tiễn, không ngừng tìm tòi, sáng tạo, tiến
hành công cuộc đổi mới đạt nhiều thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử, đưa đất
nước từng bị chiến tranh tàn phá nặng nề, đời sống nhân dân cực kỳ khó khăn, bị
bao vây, cấm vận,… trở thành nước có thu nhập trung bình, đời sống của nhân dân
có nhiều thay đổi, vị thế và uy tín của Việt Nam trên trường quốc tế ngày càng
được nâng cao. Đặc biệt, trước diễn biến phức tạp về tranh chấp chủ quyền biển,
đảo trên Biển Đông, Đảng và Nhà nước ta kiên quyết, kiên trì đấu tranh bảo vệ độc
lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ, giữ vững môi trường hòa bình để
phát triển đất nước. Đây là sự thật lịch sử, dẫu thiện chí hay không, cũng
không ai có thể bác bỏ. Đó chẳng phải là bằng chứng sinh động khẳng định, Đảng
Cộng sản Việt Nam luôn hành động vì hạnh phúc của nhân dân, vì sự tiến bộ, phồn
vinh của đất nước đó sao?
2. Đảng Cộng sản Việt Nam là lực lượng
lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Quyền lãnh đạo đó được hiến định tại Điều 4, Hiến
pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Đó là tất yếu khách quan, sự thừa
nhận và khẳng định của nhân dân về địa vị pháp lý lãnh đạo, cầm quyền của Đảng;
thể hiện uy tín, ảnh hưởng của Đảng trong lòng dân, đáp ứng nguyện vọng của
nhân dân. Sự lãnh đạo của Đảng được thực hiện bằng cương lĩnh chính trị, chiến
lược, bằng công tác tuyên truyền, thuyết phục, vận động, tổ chức, kiểm tra,
giám sát và bằng hành động gương mẫu của đảng viên. Sự lãnh đạo đó còn thông
qua tổ chức đảng và đảng viên hoạt động trong các tổ chức của hệ thống chính trị;
phát huy mạnh mẽ vai trò, tính chủ động, sáng tạo và trách nhiệm của các tổ chức
khác trong hệ thống chính trị. Đảng lãnh đạo hệ thống chính trị, đồng thời là bộ
phận của hệ thống ấy; gắn bó mật thiết với nhân dân, tôn trọng và phát huy quyền
làm chủ của nhân dân, dựa vào nhân dân để xây dựng Đảng, chịu sự giám sát của
nhân dân, hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật, chứ không phải độc
quyền nhà nước, đứng trên pháp luật như các thế lực thù địch rêu rao!
3. Với tư cách của một Đảng cách mạng
chân chính, đạo đức và văn minh, Đảng Cộng sản Việt Nam không thiên vị, dung
túng, bao che cho những sai lầm, khuyết điểm, tiêu cực, tham nhũng của đảng
viên, cán bộ. Là một thực thể xã hội, trong quá trình hoạt động, cán bộ, đảng
viên của Đảng bên cạnh những ưu điểm, không tránh khỏi những hạn chế, khuyết điểm.
Đặc biệt, khi đã có chính quyền, đảng viên nói chung, nhất là những người ở vị
trí chủ trì, chủ chốt, có chức, có quyền nói riêng, nếu thiếu tu dưỡng, rèn luyện
thì rất dễ dẫn đến suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống. Đó là
nguy cơ đối với đảng cầm quyền đã được V.I. Lê-nin cảnh báo từ rất sớm. Song,
những đảng viên ấy, sớm muộn cũng sẽ bị loại ra khỏi hàng ngũ. Điều quan trọng
là Đảng đã nhận ra khuyết điểm của mình, đề ra biện pháp kiên quyết khắc phục,
nâng cao năng lực lãnh đạo, sức chiến đấu ngang tầm yêu cầu nhiệm vụ. Đúng như
Hồ Chí Minh đã khẳng định, một đảng có gan thừa nhận khuyết điểm của mình là một
đảng mạnh. Những đảng viên vi phạm Điều lệ Đảng, vi phạm pháp luật Nhà nước đều
phải xử lý theo Điều lệ Đảng và bình đẳng trước pháp luật, không có “vùng cấm”
nào cả. Việc làm này được Đảng tiến hành thường xuyên trong quá trình lãnh đạo
cách mạng, thông qua các đợt tự phê bình và phê bình, “chỉnh đốn Đảng”. Vì vậy,
không nên quy chụp, lấy hiện tượng, dù là “bộ phận không nhỏ” này để đánh giá,
quy kết bản chất của Đảng. Bởi như C.Mác đã nói: nếu mọi hiện tượng đều phản
ánh đúng bản chất thì mọi khoa học đều trở lên thừa.
Từ phân tích trên cho thấy, Đảng Cộng
sản Việt Nam luôn lấy độc lập dân tộc, sự phồn vinh của đất nước, hạnh phúc của
nhân dân là mục tiêu hành động, ngoài ra Đảng không có lợi ích nào khác. Vì vậy,
quan điểm cho rằng: “Đảng Cộng sản Việt Nam cũng chỉ là nhóm lợi ích” là hoàn
toàn không có cơ sở. Thực chất, đây là sự xuyên tạc trắng trợn nhằm xóa bỏ sự
lãnh đạo của Đảng và chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta. Mỗi cán bộ, đảng viên cần
nêu cao cảnh giác và kiên quyết đấu tranh, bác bỏ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét