Đã thành thói quen, cứ vào dịp nhân dân Việt Nam kỷ niệm Cách mạng
Tháng Tám năm 1945 và Quốc khánh 2-9 là trên một vài trang mạng có địa chỉ
ở nước ngoài lại xuất hiện quan điểm của một số học giả phương Tây về cái gọi
là "khoảng trống quyền lực" hay "khoảng chân không chính trị”.
Cần khẳng định rõ rằng, Cách mạng Tháng Tám năm 1945 ở
Việt Nam không hoàn toàn như những gì họ nhìn nhận. Trong cuộc cách mạng ấy,
Đảng ta và lãnh tụ Hồ Chí Minh luôn chủ động về chiến lược, có
sự chuẩn bị chu đáo về mọi mặt. Nếu không có hành trình ra đi
tìm đường cứu nước của người thanh niên Nguyễn Tất Thành khởi đầu vào năm
1911; không có sự ra đời của Đảng Cộng sản Việt Nam vào
ngày 3-2-1930... thì chắc chắn sẽ không có Cách mạng Tháng Tám năm
1945. Việc tìm đến và nghiên cứu vận dụng Chủ nghĩa Mác - Lê-nin để
hoạch định ra chủ trương, đường lối lãnh đạo, chỉ đạo cách
mạng sát đúng với thực tiễn Việt Nam đó chính là sự
chủ động chuẩn bị về lý luận. Sự kiện Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời
và thành lập, phát triển các tổ chức, đoàn thể chính trị xã
hội, đặc biệt là Mặt trận Việt Minh; Đội Việt Nam Tuyên truyền giải
phóng quân và sau đó là Việt Nam giải phóng quân... đó chính là sự
chủ động về tổ chức. Sự ra đời của các căn cứ địa cách
mạng để nuôi dưỡng, chở che bảo đảm an toàn cho Trung ương
và các lực lượng cách mạng cũng cho thấy sự chủ động
của Đảng ta và lãnh tụ Hồ Chí Minh trong chuẩn bị về tiềm
lực cơ sở vật chất...
Trong thời gian diễn ra cuộc tổng khởi nghĩa (từ ngày 14 đến
ngày 28-8-1945), trên lãnh thổ Việt Nam không hề tồn tại một khoảng trống quyền
lực nào. Mặc dù bị thất bại thảm hại trước Hồng quân Liên Xô và quân Đồng minh,
nhưng ở Đông Dương nói chung và Việt Nam nói riêng, quân Nhật vẫn rất mạnh về
quân sự, họ chỉ bị sa sút về ý chí, tinh thần. Do đó, việc phát xít
Nhật đầu hàng Hồng quân Liên Xô và quân Đồng minh chỉ tạo ra điều kiện khách
quan thuận lợi cho cách mạng Việt Nam. Thực tiễn khi đó Nhật vẫn kiên
quyết bám giữ sự thống trị ở Việt Nam, bởi họ cho rằng đây là mắt xích kết nối
cuối cùng của họ với vùng Đông Nam Á. Mặt khác, nếu Việt Nam giành độc lập thì
Nhật không chỉ bị mất về quyền lợi kinh tế mà danh dự của họ cũng chẳng còn. Do
đó, họ không dễ gì tạo "khoảng trống" để Việt Nam giành lấy.
Mặt khác, tuy bị thiệt hại lớn, nhất là về tinh thần trước những
đòn tấn công của Hồng quân Liên Xô và quân Đồng minh, nhưng tiềm lực quân
sự của Nhật ở Việt Nam vẫn rất mạnh cả về quân số (khoảng 100.000
quân) và vũ khí trang bị hiện đại đồn trú nguyên trạng tại các vị trí
mà chúng chiếm đóng. Dù tinh thần chiến đấu có sa sút, rệu rã nhưng quân
Nhật vẫn là lực lượng mạnh sẵn sàng thực hiện lệnh của thượng cấp để
chiến đấu với bất cứ lực lượng, bất cứ đối thủ nào nếu dùng quân sự tấn công
họ... Như vậy có thể thấy, dù bị thất bại trong Chiến tranh thế giới thứ hai,
nhưng cho đến ngày Cách mạng Tháng Tám năm 1945 bùng nổ, quân Nhật vẫn rất
mạnh, sự sa sút về tinh thần chỉ tạo ra điều kiện khách quan có lợi cho Việt
Nam. Qua phân tích, nhận định tình hình, Đảng ta đã kịp thời nắm bắt thời cơ
thuận lợi này lãnh đạo, chỉ đạo các lực lượng, phát huy sức mạnh đoàn kết
của toàn dân tộc đứng lên giành chính quyền. Dưới sự lãnh đạo, chỉ
đạo của Việt Minh, phong trào cách mạng đã đồng loạt nổ ra từ thành
thị đến nông thôn, trên khắp đất nước. Tại Hà Nội, chúng ta đã
khéo léo thương lượng và đã giải tỏa thành công cuộc bao vây, uy hiếp của
quân Nhật, tránh xảy ra xung đột vũ trang... Việc làm này được đánh giá là một
thắng lợi quan trọng góp phần vào thành công của cuộc tổng khởi nghĩa ở Hà Nội
cũng như trong cả nước.
Bên cạnh đó, cho đến trước ngày
19-8-1945, chính phủ thân Nhật ở Việt Nam do Trần Trọng Kim đứng đầu vẫn tồn
tại và hoạt động. Nhà văn, nhà báo Mỹ Lây-đi Bớc-tơn (Lady Borton), khi trao
đổi với các nhà nghiên cứu Việt Nam tại Hội thảo khoa học quốc tế "Di sản
Hồ Chí Minh trong thời đại ngày nay" diễn ra tại Hà Nội tháng 5-2010 cũng
thừa nhận: "Khi nhân dân Việt Nam nổi dậy giành chính quyền, các lực lượng
chính trị và quân sự tại đây vẫn còn nguyên và tiếp tục những cố gắng của
mình". Trước thời điểm nhạy cảm ấy, nhiều tổ chức chính trị, đảng phái
cũng nhìn ra cơ hội xuất hiện và ráo riết chạy đua để giành địa vị chính trị
của mình. Nhưng với vị trí, vai trò và uy tín, đặc biệt là được quần
chúng nhân dân tin theo, hết lòng ủng hộ, cuối cùng Việt Minh, Đảng ta
và lãnh tụ Hồ Chí Minh đã giành thắng lợi. Rõ ràng Cách mạng Tháng
Tám năm 1945 nổ ra và thành công ở Việt Nam trước hết là nhờ nhân tố chủ
quan, đặc biệt là sự lãnh đạo, chỉ đạo đúng đắn, sáng tạo và khéo léo
của Đảng ta và lãnh tụ Hồ Chí Minh chứ hoàn toàn không phải
là có sự xuất hiện của “khoảng trống quyền lực", hay "khoảng
chân không chính trị" nào. Thành công của Cách mạng Tháng Tám năm 1945 ở
Việt Nam không phải từ trên trời rơi xuống mà đó là kết quả tất yếu
của tiến trình lịch sử, của quá trình chủ động chuẩn bị công
phu, chu đáo về mọi mặt. Cách mạng Tháng Tám năm 1945 thành công là kết quả
tổng hợp của 15 năm đấu tranh đầy gian khổ, hy sinh của toàn thể dân tộc Việt
Nam. Với lực lượng đông đảo được tập hợp và rèn luyện đấu tranh trong tổ chức
Việt Minh, với một Đảng Cộng sản đứng đầu là lãnh tụ xuất sắc Hồ Chí Minh, nhân
dân Việt Nam đã nhất tề đứng lên tự “đem sức ta mà tự giải phóng cho ta”
chứ không hề ngồi yên trông mong, chờ đợi vào một “khoảng trống quyền lực”
hay một “khoảng chân không chính trị”.
Thực chất của quan điểm cho rằng, có sự xuất
hiện “khoảng trống quyền lực” hay “khoảng chân không chính trị” trong cuộc
Cách mạng Tháng Tám năm 1945 của Việt Nam và sự tung hô, tô vẽ, tán dương gần
đây của một số người xét cho cùng vẫn là trò xuyên tạc, bôi đen lịch sử nhằm
phục vụ cho mưu đồ phủ nhận thành quả cách mạng để chống phá Đảng, Nhà nước và
nhân dân Việt Nam của các thế lực thù địch.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét