MỐI NGUY HẠI TỪ VIỆC XEM NHẸ MỘT CĂN BỆNH NẶNG
XTST
Chủ nghĩa cá nhân
(CNCN) là căn bệnh đặc biệt nguy hại, thế nhưng hiện nay, không ít cán bộ, đảng
viên vẫn còn biểu hiện xem nhẹ, thiếu ý thức trách nhiệm trong phòng vệ, đấu
tranh. Thậm chí, nhiều nơi vẫn còn biểu hiện xô lệch và sai lệch trong nhận
thức, tổ chức thực thi nhiệm vụ “đánh giặc từ bên trong” như chỉ lệnh của Chủ
tịch Hồ Chí Minh lúc sinh thời.
Tự cho mình là tốt, là hay?
CNCN có nguồn gốc từ mỗi con người cụ thể. Với cán bộ, đảng viên
cũng vậy. CNCN manh nha, hình thành, trỗi dậy từ chính lòng tham, sự vị kỷ,
cùng với lối nghĩ cực đoan mang xu hướng “tự tôn”, tự sùng bái bản thân; thể
hiện thông qua tâm trạng, thái độ, hành vi thường nhật, mà dấu hiệu dễ nhận
biết là sự ham muốn quyền bính, lợi ích cá nhân (cá thể). Những người rơi vào
CNCN thường quan niệm và tuân theo những “triết lý” tự đúc rút; thể hiện sự bảo
thủ cao độ, không hạn chế mục đích và ham muốn bản thân. Họ “phản đối” và bất
chấp sự can thiệp từ bên ngoài lên sự lựa chọn cá nhân, dù sự can thiệp đó là
của xã hội, nhà nước, hoặc bất kỳ một cộng đồng, một tập thể hay một thể chế
nào khác. Họ là nhất-hơn tất cả và chỉ lao động hoặc sáng tạo vì lợi ích của
riêng họ mà bất chấp bỏ qua những mối liên hệ, mối quan hệ xung quanh trong đời
sống xã hội. Những dấu hiệu này đã sớm được Chủ tịch Hồ Chí Minh đúc rút, chỉ
rõ: CNCN là “miễn là mình béo, mặc thiên hạ gầy”; là việc gì cũng chỉ nghĩ đến
lợi ích riêng của mình trước hết; chỉ biết “mọi người vì mình” mà không lo
“mình vì mọi người”.
CNCN hoàn toàn khác với sự cá tính. Dễ nhận thấy, cá tính là
phẩm chất có nhiều mặt tích cực, trong khi CNCN là hoàn toàn tiêu cực. Cá tính
là cái cần thiết, có thể gọi là “cái tôi” theo nghĩa nào đó để khẳng định “tôi
là tôi”-điều đó tạo ra bản sắc và giá trị riêng của mỗi con người. Điều đó khác
hoàn toàn với triết lý “tôi là nhất” của CNCN.
Khác nhau là vậy, nhưng ranh giới giữa cá tính và CNCN rất mong
manh. Nếu quá đề cao cá tính một cách thái quá, hoặc đến độ bảo thủ, cực đoan
vì lợi ích của bản thân thì bấy giờ cá tính đã trở thành CNCN. Ví như cán bộ có
sự quyết đoán là tốt (đó là cá tính đáng quý), nhưng nếu anh quyết đoán thái
quá, bất chấp nguyên tắc, vi phạm dân chủ thì vô hình trung đã rơi vào độc
đoán-đấy cũng là lúc cán bộ trượt chân ngã vào CNCN. Hay như khi cán bộ nêu cao
tinh thần thực hành phê bình là tốt, nhưng nếu lạm dụng việc phê bình để bôi
nhọ, hạ bệ đồng đội, anh em để tự suy tôn, ngợi ca mình... thì đó là biểu hiện
của CNCN. Hay giản đơn hơn là việc phê bình không đúng nơi, đúng chỗ, biến nội
dung phê bình thành “câu chuyện làm quà” thì khi ấy mầm mống ban đầu của CNCN
cũng đã trỗi dậy...
Ngược lại, CNCN thường được “ngụy trang” trong dáng dấp
của cá tính. Nhiều người vẫn nhầm tưởng, thậm chí là bày tỏ sự tôn trọng bởi
một số cán bộ, đảng viên dám sống đúng với cá tính của mình; thế nhưng, nếu
không biết phân tường đúng đắn thì phía sau cá tính đáng quý ấy của một ai đó
rất có thể là một bức tranh đen đặc CNCN.
Điều đáng lo ngại hiện nay là không ít cán bộ, đảng viên có tâm
lý tự ngợi ca mình, hài lòng với chính mình, không tự nhận ra những khuyết
thiếu, tồn tại của bản thân để xác định mục tiêu, trách nhiệm, thái độ, động
lực, động cơ và phương hướng để không ngừng rèn luyện, hoàn thiện nhân cách,
nhân phẩm làm người và hướng đến các giá trị đạo đức cách mạng của người đảng
viên, người chiến sĩ cộng sản trung kiên, mực thước. Thế nhưng, đáng buồn là
nhiều cán bộ tự phong cho mình sự hoàn hảo, rồi bỏ ngoài tai tất cả những góp ý
chân tình, đúng đắn của tập thể, đồng đội và quần chúng.
Cùng với đó, hiện nay tâm lý tập thể, tâm lý cộng đồng ở nhiều
nơi, kể cả trong nội bộ tổ chức đảng, vẫn còn nặng biểu hiện “dĩ hòa vi quý”.
Cả trong cuộc sống, công tác, cả ở hội nghị, hay những dịp đánh giá cán bộ theo
định kỳ hoặc đột xuất, mọi người vẫn thường xem nhẹ việc chỉ trích và phê bình,
hầu như chỉ bày tỏ sự cảm thông, chia sẻ, bỏ qua cho nhau những sai lệch, yếu
khuyết từ nhỏ, thậm chí không nhỏ. Thành thử, đến cuối năm, cán bộ nào cũng
tốt, đảng viên nào cũng hoàn thành nhiệm vụ và những yếu kém dần bị xem nhẹ,
được “bỏ qua” một cách hiển nhiên theo kiểu: “Biến to thành nhỏ, biến nhỏ thành
không”. Đó là một nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc tích tụ các khuyết điểm nhỏ
thành sai lầm lớn rồi hình thành, kết nên CNCN ở cán bộ, đảng viên.
Thực tế cho thấy, trong hàng loạt cán bộ, đảng viên vi phạm kỷ
luật buộc phải xử lý, trong số rất nhiều vụ đại án tham nhũng, tiêu cực, thì
nguyên nhân sơ khai ban đầu đều xuất phát từ căn bệnh CNCN ở một bộ phận cán
bộ, đảng viên. Thậm chí, hiện nay căn bệnh này đang diễn tiến phức tạp, quy mô
ngày càng lớn, mức độ nguy hiểm ngày càng nghiêm trọng. Ấy thế nhưng, công bằng
mà nói, ở nhiều nơi, việc chống CNCN chỉ dừng lại ở khẩu hiệu hô hào, nặng hình
thức, kết quả thiếu thực chất và chưa đạt như mong muốn.
Cần nhớ rằng, CNCN là đặc biệt nguy hại. Chủ tịch Hồ Chí Minh đã
từng sớm chỉ rõ CNCN là một thứ gian xảo, xảo quyệt, nó khéo dỗ người ta đi
xuống dốc, nó là một thứ vi trùng rất độc đẻ ra hàng trăm thứ bệnh nguy hiểm...
Nó phá từ trong phá ra, là bạn đồng minh của chủ nghĩa đế quốc và thói quen
truyền thống lạc hậu, nguy hiểm hơn kẻ thù bên ngoài. Đảng ta qua các giai đoạn
cách mạng cũng nhất quán cho rằng, CNCN là một trở ngại lớn trong việc xây dựng
chủ nghĩa xã hội. Cho nên thắng lợi của chủ nghĩa xã hội không thể tách rời
thắng lợi của cuộc đấu tranh trừ bỏ CNCN.
Tiếp cận như vậy để thấy, CNCN-một căn bệnh hết sức nguy hại,
đang diễn ra phổ biến, hậu quả và hệ lụy khó lường, nhưng đội ngũ cán bộ, đảng
viên ở một số nơi lại hồn nhiên xem nhẹ, chưa thật sự đề cao trách nhiệm và
quyết tâm chính trị trong đấu tranh ngăn chặn, đẩy lùi. Biểu hiện rõ nét nhất
là sức chiến đấu của tổ chức đảng còn nhiều vấn đề đáng bàn; việc thực hành
nguyên tắc tự phê bình và phê bình bị xem nhẹ, thiếu thực chất.
Việc không phải của mình!
Vì không nhận thức rõ nguồn gốc, bản chất, mức độ nguy hại của
CNCN; lại tự cho rằng bản thân mình luôn cố gắng học tập, rèn luyện nên tuyệt
nhiên đã trở thành người tốt, có nhân cách hoàn thiện, nhiều cán bộ, đảng viên
thường sinh ra tâm lý mặc nhiên, bàng quan, vô cảm trước vấn nạn đang hiện hữu
nhãn tiền. Nhiều cán bộ, đảng viên không nhận thấy trách nhiệm bản thân mà
phiến diện cho rằng việc chống CNCN là việc của cấp ủy, chính quyền, của cơ
quan chức năng và những người có trách nhiệm. Ở nhiều nơi, khi CNCN xuất hiện
phổ biến, gây hậu quả nghiêm trọng thì mới “phất cờ” tuyên chiến, đấu tranh
theo lối thụ động, vuốt đuôi.
Lại không ít cán bộ cho rằng, CNCN là bệnh của một cá nhân (cá
thể) cụ thể nên rất dễ dàng nhận diện, đấu tranh, triệt tiêu được ngay... Thế
nhưng, tất cả những nhận thức ấy hoặc là rơi vào sai lầm, hoặc phiến diện một
chiều, hoặc mang nặng sự áp đặt chủ quan.
Nên nhớ, CNCN chỉ hình thành, tồn tại và “ký sinh” như ung nhọt
trong cơ thể, nhân phẩm mỗi con người cụ thể. Do đó, chống CNCN trước hết thuộc
trách nhiệm của mỗi cá nhân, giống như mỗi người phải có trách nhiệm chăm lo
sức khỏe bản thân, làm cho đời sống tinh thần trở nên sạch sẽ, lành mạnh.
Để làm được điều đó, đòi hỏi qua từng ngày, từng tuần, từng việc
làm, hoạt động cụ thể, mỗi cán bộ, đảng viên phải nhận thức rõ trách nhiệm “tự
soi” lại mình để nghiêm khắc, kiên trì “tự sửa” như đánh răng, rửa mặt hằng
ngày. Đừng một ai tự cho mình là hoàn hảo; đừng bất chấp thực hành những việc
chỉ có lợi cho mình, lại có hại cho người khác hoặc tổ chức. Mỗi cán bộ, đảng
viên cần biết cách "định vị lại", "cấu trúc lại" và thường
xuyên điều chỉnh cách sống, cách làm theo hệ giá trị chuẩn mực đạo đức cách
mạng. Bất cứ khi nào có chuyện khác biệt, rơi vào tình huống có vấn đề, từng
người không nên cố gắng tìm những lý do bên ngoài. Thay vào đó, hãy cố gắng tìm
trong bản thân xem mình làm điều đó đúng hay sai; có gây tổn hại gì đến người
khác không? Có làm điều gì đó trái với luân thường, đạo lý hay không? Có tuân
theo các nguyên tắc phổ quát về chân, thiện, mỹ? Một khi, mỗi cán bộ, đảng viên
đều nhất quán quyết tâm tự làm mới, tự hoàn thiện bản thân bằng thực tiễn cách
mạng thì chắc chắn CNCN sẽ được ngăn chặn, đẩy lùi.
Đối với tổ chức, ở mọi cấp, mọi ngành cần nhất quán quyết tâm
chính trị rất cao để nhận diện, đẩy lùi CNCN trong nội bộ. Tất nhiên, nhận diện
CNCN không phải chuyện giản đơn, do đó, các cấp cần có chủ trương phát huy tinh
thần tự giác, đề cao trách nhiệm của từng thành viên trong tập thể; đồng thời
phải có cơ chế để giám sát, có chế tài để xử phạt, xử lý một cách nghiêm khắc,
triệt để.
Với tinh thần đó, từng cán bộ, đảng viên phải có thái độ tích
cực, quyết liệt, không khoan nhượng trong nhận diện, đấu tranh, ngăn chặn các
dấu hiệu, biểu hiện CNCN của đồng chí, đồng nghiệp, nhất là người đứng đầu.
Việc nhận diện CNCN cần được vận hành trên cả 5 thành tố: Tư tưởng, chính trị,
tổ chức, đạo đức, cán bộ; nhận diện trên mọi lĩnh vực đời sống xã hội, trước
hết là các khu vực liên quan đến lợi ích kinh tế, tài chính, cán bộ và chính
sách; trên cả phẩm chất, năng lực cán bộ, mà trước hết là khí chất, tính cách,
tư cách, lối sống, cách sống của cán bộ, đảng viên.
Bàn về giải pháp đẩy lùi CNCN, trong bài nói “Phát huy chủ nghĩa
tập thể, tiếp tục chống CNCN”, Đại tướng Nguyễn Chí Thanh, nguyên Ủy viên Bộ
Chính trị, nguyên Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị từng quan niệm, cho rằng cuộc
đấu tranh giữa CNCN và chủ nghĩa tập thể luôn diễn ra hằng ngày, hằng giờ. CNCN
tuy rất nguy hiểm và ngoan cố, nhưng nó kỵ chủ nghĩa tập thể như lửa kỵ nước.
Chỉ cần mỗi cán bộ, đảng viên có dũng khí đứng lên phất cao ngọn cờ chủ nghĩa
tập thể, nói nhiều về chủ nghĩa tập thể, nghĩ nhiều đến chủ nghĩa tập thể, gây
một phong trào làm việc nhiều cho tập thể, tổ chức đông đảo quần chúng hành
động theo khẩu hiệu “ta vì mọi người, mọi người vì ta”, nhất định chúng ta sẽ
thắng lợi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét