CÁI BÁNH VẼ CỦA LEE NGUYỄN
Công Tâm
Những ngày gần
đây, trên mạng xã hội, các thế lực thù địch đang ráo riết đăng tải nhiều bài
viết có tính chất xuyên tạc, bóp méo, thổi phồng sự thật về thành tựu chống
tham nhũng của Việt Nam. Chúng quy kết rằng, vì Việt Nam không thực hiện “Tam
quyền phân lập” nên tham nhũng bùng phát, đất nước kém phát triển, nhân dân
thấu khổ và hô hào phải tiến hành ngay “Tam quyền phân lập”. Đây là “cái bánh
vẽ”, một chiêu trò chính trị cũ mèm mà thâm độc của bọn phản động, hòng thực hiện
âm mưu “Tam quyền phân lập”, tiến tới xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng đối với
đất nước. Kẻ sốt sắng nhất là Lee Nguyễn, thể hiện trong bài viết: “Bài thuốc đặc trị tham nhũng ở Việt nam” đăng trên blog:
https://baotiendan.com.
Tư tưởng phân quyền có từ thời cổ
đại ở phương Tây, với nội dung chính là: Trong bất kỳ nhà nước nào cũng cần
phải có những yếu tố bắt buộc: cơ quan làm ra luật có trách nhiệm trông coi
việc nước, các cơ quan thực thi pháp luật và các tòa án. Thuyết phân quyền ảnh hưởng sâu sắc, làm cho những
quan niệm về tổ chức nhà nước và thực tiễn tổ chức nhà nước tư bản mang nặng
tính chất cơ giới. Đến đầu thế kỷ XX, chính người phương Tây, tiêu biểu là nhà
tư tưởng nổi tiếng Edgar Morin (Pháp) đã kịch liệt phê phán tư duy đó. Bởi nó
là “tư duy manh mún, vụn mảnh”, là: một thứ tư duy định hướng vào việc phân
cách thành từng ô, chia nhỏ ra và cô lập; cần phải khắc phục nó bằng tư duy hệ
thống.
Ở Việt Nam, lịch
sử đã chứng minh: Việt Nam là dân tộc hòa bình. Hòa bình là biểu tượng cao
nhất, một bản sắc truyền thống dân tộc. “Hòa” đã trở thành một nét điển hình
trong tâm lý dân tộc, bao trùm khắp nhà - làng - nước. Cộng đồng các dân tộc
Việt Nam ít có mâu thuẫn, xung đột và chia rẽ; chung sống hòa bình, đoàn kết và
thống nhất. Lịch sử truyền thống chính trị các vương triều đã in đậm: Tập quyền
và thống nhất là khuynh hướng chung của các nhà nước phong kiến Việt Nam.
Đến thời đại Hồ
Chí Minh, các bản Hiến pháp của Việt Nam (từ năm 1946 đến nay) đã kế thừa tinh
hoa hiến pháp của nhân loại và truyền thống dựng nước và giữ nước của dân tộc
để cho ra đời Hiến pháp 2013, với hình thức “phân quyền” giữa lập pháp, hành
pháp và tư pháp, thể hiện trong các chương: V, VI, VII, VIII. Song, nội dung
“phân quyền” thì lại khác hẳn về chất. Tất cả quyền lực nhà nước thể hiện trong
Hiến pháp đều có mẫu số chung là nhân dân. Từ nhân dân bầu ra, lập nên, “Quốc
hội là cơ quan đại biểu cao nhất của nhân dân”, đồng thời là “cơ quan quyền lực
Nhà nước cao nhất của nước Cộng hòa XHCN Việt Nam”. Quyền lực nhà nước là thống
nhất. Sự thống nhất ở chỗ mọi quyền lực đều tập trung ở nơi dân, phân công
quyền hạn là do dân. Nhân dân tập trung quyền lực nhà nước trong tay mình, phân
công theo một mối duy nhất là Quốc hội. Bắt đầu từ Quốc hội, nhân dân phân công
cho các cơ quan nhà nước thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp, tư pháp.
Tư duy cơ giới là nền tảng của hiến
pháp tư sản; “Tam quyền phân lập” là thủ đoạn chính trị lừa gạt nhân dân của
giai cấp tư sản; bản chất của phân quyền tư sản là thâu tóm quyền lực vào tay
giai cấp tư sản. Bản chất quyền lực nhà nước ta là thống nhất, trên cơ sở phân
công, phối hợp, kiểm soát việc thực hiện quyền hành của các cơ quan nhà nước.
Hiến pháp Việt Nam là sự kế thừa có chọn lọc những giá trị truyền thống lập
pháp, lập hiến của dân tộc, nhân loại và thời đại. Từ tinh thần, nội dung đến
các nguyên tắc lập hiến đều của người Việt Nam, do người Việt Nam định đoạt, không
chịu sự can thiệp, áp đặt bởi những triết lý lập hiến nào từ bên ngoài. Bởi
vậy, “Tam quyền phân lập” là không phù hợp với thể chế chính trị và lịch sử
Việt Nam.
Như vậy, Cái bánh vẽ, Cái bẫy, khiến ta vô tình “tự diễn biến”,
“tự chuyển hóa” mà Lee Nguyễn vẽ ra là hoàn toàn phiến diện, chủ quan, phi
lịch sử, một chiêu trò chính trị cũ mèm mà thâm độc, hòng xóa bỏ vai trò lãnh
đạo của Đảng, thiết lập chế độ đa nguyên, đa đảng ở Việt Nam. Chúng ta cần cảnh
giác trước chiêu trò chính trị trên của Lee Nguyễn và bọn phản động.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét