Hồi cuối tháng 10/2021, khi Trương Châu Hữu Danh và
một số thành viên của nhóm “Báo sạch” phải ra tòa vì hành vi “lợi dụng các quyền
tự do dân chủ xâm phạm lợi ích, Nhà nước; quyền, lợi ích hợp pháp của tổ
chức, cá nhân”, một số báo và trang mạng xã hội của báo đài nước ngoài đã gọi
Trương Châu Hữu Danh là “nhà báo”.
Thực ra Danh từng là phóng viên ở một số tờ báo
trong nước. Nhưng hành vi vi phạm pháp luật của Danh không phải được thực hiện
trong tư cách của một nhà báo hay một phóng viên. Bởi theo cáo trạng của Viện
Kiểm sát nhân dân huyện Thới Lai (thành phố Cần Thơ), năm 2019, Danh cùng với một
số người tạo Fanpage “Báo Sạch”, Group “Làm Báo Sạch” và kênh YouTube “BS
Channel” để viết, đăng 47 bài, video về các chủ đề được dư luận quan tâm trên
Facebook. Cả 5 thành viên đều có sự thống nhất khi đăng các bài viết. Quá
trình cùng nhau thành lập các tài khoản nói trên để đăng bài viết,
các bị cáo nhận hợp đồng làm truyền thông quảng cáo cho doanh nghiệp
thu hơn 2,8 tỷ đồng và chia nhau hưởng lợi. Các bị cáo lợi dụng quyền tự
do ngôn luận, tự do báo chí để viết, đăng tải, phát tán thông tin chưa kiểm chứng,
không đúng sự thật, tiêu cực, một chiều để đăng tải, phát tán công khai trên mạng
xã hội. Việc làm của các bị cáo nhằm hướng dư luận theo ý thức chủ quan,
làm cho người đọc hiểu nhầm, hiểu sai sự thật, tạo điều kiện cho các phần tử lợi
dụng tham gia bình luận tiêu cực, kích động một số người có nhận thức lệch lạc
tham gia chống phá đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của
Nhà nước... Như vậy, các hoạt động của nhóm này đều không liên quan đến hoạt động
báo chí, nên việc xử lý hành vi vi phạm pháp luật của họ cũng không liên quan
gì đến việc họ viết báo.
Mới đây, khi Phạm Đoan Trang chuẩn bị được đưa ra
xét xử do bị cáo buộc “tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt
Nam”, nhiều báo, đài ở nước ngoài và một số trang mạng xã hội của những kẻ chống
phá Nhà nước Việt Nam đã gọi Trang là “nhà báo”, “nhà báo tự do”, “nhà hoạt động”,
“nhà hoạt động dân chủ”, “nhà tranh đấu nhân quyền”… Phạm Đoan Trang từng viết
cho nhiều tờ báo trong nước nhưng trên thực tế lúc bị bắt, bà không còn làm việc
cho tờ báo nào và hành vi bị cáo buộc sai phạm cũng không liên quan đến hoạt động
báo chí. Theo cơ quan điều tra, hành vi sai trái của Phạm Đoan Trang là đã có mối
liên hệ mật thiết với các tổ chức phản động lưu vong như “Việt Tân”, “VOICE”,
tham gia vào việc hình thành Mạng lưới blogger, đoàn vận động nhân quyền do Việt
Tân vẽ ra nhằm phản đối Việt Nam trở thành thành viên Hội đồng Nhân quyền của
Liên hiệp quốc, nhằm vận động chính giới phương Tây gây áp lực để Việt Nam thay
đổi chính sách nhân quyền… Còn các “nhà” khác được tô vẽ kỳ thật là những hoạt
động vi phạm pháp luật Việt Nam.
Nhiều trường hợp cá nhân khác khi có các hành vi
mang tính lợi dụng quyền tự do dân chủ hoặc có tính chất chống phá Nhà nước đều
được gắn các “mác” như “nhà báo”, “blogger”, “facebooker”, “nhà báo tự do”,
“nhà hoạt động dân chủ”, “nhà bất đồng chính kiến”, “tù nhân lương tâm”… Đôi
khi, các danh xưng này có liên quan chút ít đến một vài công việc họ có tham
gia, chẳng hạn, Phạm Đoan Trang từng tham gia “sáng lập” cái gọi là “Tạp chí Luật
khoa”, một trang mạng không được Nhà nước ta công nhận là báo hay tạp chí; hay
trường hợp Phạm Chí Dũng cũng được gọi là “nhà báo” do ông tham gia “sáng lập” cái
gọi là “Việt Nam thời báo”, một trang web không được pháp luật Việt Nam thừa nhận.
Ngoài ra, còn nhiều trường hợp khác chỉ viết blog, mạng xã hội hoặc thỉnh thoảng
cộng tác với một số tờ báo chống Việt Nam ở nước ngoài, cũng được “xướng tên”
là “nhà báo”!
Thực ra một số người đặt ra các danh xưng đó có ý đồ
cả. Nếu thừa nhận việc các công dân Trương Châu Hữu Danh, Phạm Đoan Trang, Phạm
Chí Dũng… bị xử lý vì các vi phạm pháp luật của Việt Nam thì chắc chẳng có chuyện
gì để nói, chẳng thể nhân đó mà công kích, phê phán Đảng hay Nhà nước Việt Nam
được. Nhưng khi những kẻ phá hoại, những phần tử chống đối muốn hạ uy tín, muốn
phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng thì phải biến các việc làm bình thường ở bất
kỳ một quốc gia, một thể chế nào thành những hoạt động mang tính đàn áp, như
“đàn áp tiếng nói phản biện”, “hạn chế tự do ngôn luận, tự do báo chí”, “trả
thù người bất đồng chính kiến”… Rồi từ đó, các bảng xếp hạng của những tổ chức
tự cho là đấu tranh cho nhân quyền, dân chủ, tự do báo chí… với các tiêu chí chủ
quan và phiến diện, mới có cớ xếp Việt Nam vào nhóm thấp, để rồi một số quốc
gia, một số nhà hoạt động chính trị lấy đó làm con bài để mặc cả này nọ. Chứ chỉ
nói rằng Việt Nam xử lý những phần tử chống phá Nhà nước thì tìm đâu ra cớ mà
phê phán, chống phá!
Trong khi đó, việc thực hiện các quyền tự do báo
chí, tự do ngôn luận, tự do tiếp cận thông tin… ở nước ta ngày càng được mở rộng;
người dân ngày càng được phát huy quyền làm chủ của mình trên tất cả các mặt của
đời sống; quyền bày tỏ chính kiến và tiếng nói phản biện được thể hiện dưới nhiều
hình thức, nhất là qua môi trường mạng internet và mạng xã hội. Đảng và Nhà nước
ta luôn tạo điều kiện để mở rộng các quyền tự do đó, không phải để phù hợp với
xu hướng mà chính là để lắng nghe, ghi nhận, tiếp thu những phản ánh, những đề
xuất..., từ đó có thể làm tốt hơn vai trò lãnh đạo, quản lý của mình. Đồng thời,
các cơ quan chức năng cũng tăng cường xử lý những người lợi dụng các quyền tự
do đó để xâm phạm lợi ích của các chủ thể khác, như Nhà nước, xã hội, tổ chức,
cá nhân… nhằm bảo vệ các quyền và lợi ích hợp pháp của tất cả các chủ thể.
Hồi tháng 6/2021, về Báo cáo về tình hình nhân quyền
thế giới 2020 của Cơ quan Đối ngoại EU (EEAS), Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt
Nam Lê Thị Thu Hằng khẳng định, Nhà nước Việt Nam luôn quan tâm bảo vệ và thúc
đẩy các quyền cơ bản của con người. Điều này đã được quy định cụ thể trong Hiến
pháp 2013, các văn bản pháp luật liên quan và được tôn trọng, triển khai trên
thực tế, được khẳng định qua các thành tựu trong các lĩnh vực kinh tế, xã hội,
y tế, công tác phòng chống dịch Covid-19. Các nỗ lực và thành công đó cũng được
cộng đồng quốc tế ghi nhận trong nhiều khuôn khổ song phương và đa phương, như
Cơ chế rà soát định kỳ phổ quát (UPR) chu kỳ III của Hội đồng Nhân quyền Liên
hợp quốc... Tự do ngôn luận, tự do báo chí và tự do thông tin ở Việt Nam được
thể hiện rõ qua sự phát triển đa dạng về loại hình và phong phú về nội dung của
báo chí Việt Nam và thực tế hơn 70% dân số Việt Nam sử dụng mạng internet và mạng
xã hội quốc tế và trong nước. Tại Việt Nam, không ai bị bắt giữ, xét xử chỉ vì
“bày tỏ chính kiến”, “bảo vệ nhân quyền”. Như các quốc gia khác, Việt Nam cũng
kiên quyết đấu tranh với các hành vi lợi dụng các quyền tự do, dân chủ để vi phạm
pháp luật, xâm phạm đến lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức
và công dân. Quá trình điều tra, xét xử và giam giữ được tiến hành theo đúng
các quy định của pháp luật; quyền của người bị giam giữ được bảo đảm…
Do đó, khi tiếp nhận thông tin, mỗi người cần thận
trọng suy xét, đừng vội tin theo các danh xưng, cách diễn đạt của các báo đài
nước ngoài và những người có thành kiến với Nhà nước Việt Nam. Đồng thời, mỗi
cá nhân cần nhận thức rằng, việc thực hiện các quyền tự do của mình nhưng phải
trong khuôn khổ pháp luật; mọi biểu hiện lợi dụng quyền tự do để làm ảnh hưởng
đến quyền tự do của người khác đều có thể bị xử lý nghiêm!
Thu Ngan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét