CHIÊU TRÒ XÚI GIỤC PHÁ HOẠI
Tranthang.com
Một trong những nội dung mà các đối tượng hướng tới là phát động phong trào “không biết không bầu”. Đây là chiêu thức cũ, vẫn lấy cảm hứng từ những câu chuyện “dân chủ phương tây”, mà chính những xã hội đó đang phải gánh chịu hậu quả nặng nề, hố sâu ngăn cách các bộ phận nhân dân như những vết thương không cầm máu.
Như chúng ta đã biết, bầu cử là một biểu hiện tính dân chủ, tiến bộ
của nhà nước pháp quyền so với các chế độ chính trị đã có trong lịch sử như
phong kiến hoặc chiếm hữu nô lệ. Ở Việt Nam, bầu cử đại biểu Quốc hội và HĐND
là một hình thức thể hiện quyền làm chủ của công dân cao nhất, để cử tri bầu ra
những vị đại diện cho lòng yêu nước, có bản lĩnh chính trị kiên định, đủ phẩm
chất, uy tín, năng lực và trình độ, có khả năng đại diện cho ý chí, nguyện vọng
của cử tri để lập pháp, giám sát sự lãnh đạo, quản lý, điều hành đất nước của
Chính phủ. Thế nên, ở Việt
Bất chấp ý nghĩa tốt đẹp về bầu cử đã được hiến định, quy định trong
Luật Bầu cử đại biểu Quốc hội và đại biểu HĐND, thời gian qua, trên mạng xã
hội, một số đối tượng cơ hội chính trị trong nước đã phát động phong trào
“không biết không bầu”. Như ngày 25-2, trên Facebook xuất hiện một thông tin có
nội dung dưới dạng tờ rơi hỏi và trả lời được chia sẻ với tốc độ cao. Tại đây,
đối tượng đưa ra các câu hỏi như: Đã từng thấy người nào diễn thuyết, kêu gọi
bỏ phiếu cho họ chưa? ai là người đại diện cho quyền, lợi ích của bạn? đã có
đại biểu Quốc hội nào đứng ra bảo vệ quyền lợi cho bạn chưa...? Trả lời cho các
câu hỏi trên là những từ “chưa từng thấy”, “chưa có” và đặc biệt là đi đến
khẳng định nếu ứng cử viên bầu đại biểu Quốc hội có đề án nhưng không diễn
thuyết thì không thể đại diện cho cử tri và thống nhất là không bầu. Cũng cuối
tháng 2 vừa qua, NĐC, một nhân vật “trở cờ” ở Hà Nội đã viết trên Facebook cá
nhân về cái gọi là “không biết không bầu”. Ông ta khẳng định, việc các cơ quan
Trung ương giới thiệu nhân sự bầu đại biểu Quốc hội về các địa phương để ứng cử
là một biểu hiện của “Đảng cử, dân bầu”. Những đại biểu ứng cử có chương trình
nhưng không thuyết trình và tổ chức vận động tranh cử để nhân dân địa phương
biết thì sẽ không bầu. Việc cử tri bầu những người này chỉ là hình thức. Họ
không đại diện bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp của cử tri mà chỉ bảo vệ lợi ích
cho Đảng, nhằm đàn áp, thống trị nhân dân... Qua những lời ngụy biện ở trên,
nhân vật này đã lợi dụng tính lan tỏa của mạng xã hội, kêu gọi cử tri thực hiện
phong trào tự phát “không biết không bầu”.
Phong trào kêu gọi “không biết không bầu” là rất thâm hiểm. Nó không chỉ
cổ vũ cho chủ nghĩa tự do tùy tiện và chủ nghĩa dân túy vốn đang là ác mộng của
nhiều nước trên thế giới mà nó còn liên quan đến lý luận về xây dựng nhà nước
pháp quyền với những ưu việt đã được khẳng định.
Thấm nhuần Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh và từ thực tiễn xây
dựng đất nước, trong các văn kiện của Đảng ta lâu nay đều khẳng định mục tiêu
xây dựng nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam của nhân
dân, do nhân dân, vì nhân dân; mọi quyền lực nhà nước thực sự thuộc về nhân
dân, bảo đảm sự thống nhất giữa bản chất giai cấp công nhân với tính nhân dân
và tính dân tộc sâu sắc. Đó là nhà nước mà ở đó quyền lực nhà nước là thống
nhất, có sự phân công, phối hợp và kiểm soát chặt chẽ giữa các cơ quan trong
việc thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp, hoạt động trên cơ sở
tuyệt đối tuân thủ Hiến pháp, pháp luật. Nhà nước pháp quyền xã hội chủ
nghĩa Việt Nam do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo là nhà nước tôn
trọng và thực hiện bảo vệ quyền con người, tất cả vì hạnh phúc của con người;
đồng thời bảo đảm sự giám sát của nhân dân, sự phản biện xã hội của Mặt trận Tổ
quốc Việt Nam và các tổ chức thành viên của Mặt trận. Tất cả những mục tiêu này
được hiện hữu thông qua việc xây dựng bộ máy lãnh đạo, lập pháp, hành pháp và
tư pháp đúng các quy định của Hiến pháp và pháp luật hiện hành mà bầu cử đại
biểu Quốc hội và đại biểu HĐND là một biểu hiện cao nhất.
Thực tiễn cho thấy, thứ nhất, việc đưa ra và tuyên truyền, cổ xúy cho
phong trào tự phát “không biết không bầu” là đi ngược lại với quy định của Hiến
pháp và Luật Bầu cử đại biểu Quốc hội và đại biểu HĐND. Điều 2 của luật này quy
định tuổi bầu cử và tuổi ứng cử như sau: “Tính đến ngày bầu cử được công bố,
công dân nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam đủ mười tám tuổi trở lên có
quyền bầu cử và đủ hai mươi mốt tuổi trở lên có quyền ứng cử vào Quốc hội, HĐND
các cấp”. Thế nên, nếu thực hiện phong trào tự phát “không biết không bầu” thì
tự mình đã đánh mất quyền công dân, quyền cử tri mà pháp luật đã quy định. Xin
nói thêm là, từ năm 1946 trở về trước, dưới chế độ thuộc địa nửa phong kiến,
công dân Việt Nam chưa khi nào được hưởng không khí tự do, dân chủ đúng nghĩa; chưa
ai được cầm trong tay phiếu bầu để bầu ra người đại diện để bảo vệ quyền, lợi
ích chính đáng và hợp pháp của mình. Có thể nói, cùng với việc khai sinh, lập
ra nước Việt Nam dân chủ cộng hòa (2-9-1945) thì cuộc Tổng tuyển cử đầu tiên
(bầu cử Quốc hội Việt Nam khóa I) diễn ra tại các tỉnh, thành phố trong cả nước
vào ngày 6-1-1946, theo lối phổ thông đầu phiếu và lựa chọn ra 333 đại biểu cho
Quốc hội là một bước tiến và dấu ấn lịch sử, thể hiện ý chí khát vọng độc lập,
tự do và quyền làm chủ của toàn dân tộc. Từ đó đến nay, việc bầu cử đại biểu
Quốc hội và đại biểu HĐND trở thành đợt sinh hoạt chính trị sâu rộng, là ngày
hội chính trị của nhân dân. Các quy định trong bầu cử cũng ngày càng được bổ
sung, hoàn thiện, được luật hóa để sao cho phát huy quyền làm chủ của công dân,
cử tri được cao nhất; bảo đảm bầu cử an toàn, thống nhất và hiệu quả. Vậy nên,
nếu thực hiện phong trào tự phát “không biết không bầu” thì khác nào “lấy đá
ghè chân mình”, tự tước đi quyền, lợi ích của chính công dân và của chính cử tri.
Thứ hai, việc tán phát thông tin trái luật đã khiến cho nhiều
người lầm tưởng và hiểu sai lệch chế độ chính trị ở Việt Nam, cổ vũ cho tư
tưởng dân chủ cực đoan, vô lối, chủ nghĩa dân túy. Thực tế, ở các nước phương
Tây, việc bầu nghị viện và bầu ra nhà lãnh đạo đất nước được tiến hành khá cởi
mở. Các ứng cử viên tự do xây dựng đề án, tổ chức các chiến dịch truyền thông,
vận động tranh cử để cử tri lựa chọn. Tuy nhiên, hiện nay việc này đã xuất hiện
những “gót chân Asin” mang biểu hiện lợi ích cục bộ, thao túng chính trị, tranh
giành cử tri bằng mọi giá, triệt hạ đối thủ bằng mọi cách, gây bất bình giữa
các tầng lớp trong xã hội. Những bất ổn, náo loạn, đổ máu... xung quanh bầu cử
lãnh đạo cấp cao của một số quốc gia ngày càng cho thấy những bất đồng, phân biệt
về quyền làm chủ của công dân giữa các tầng lớp khác nhau trong xã hội là rất
khó có thể điều hòa. Những người cổ vũ tự do tuyệt đối, tự do vô chính phủ
trong lúc này chẳng những thiếu hiểu biết, mà còn rắp tâm phá hoại đất
nước.
Thứ ba, phong trào tự phát “không biết không bầu” là một cái cớ để các
thế lực thù địch và những người bất đồng chính kiến có dịp phản bác lại sự ổn
định chính trị, ổn định xã hội ở Việt Nam. Chúng mong muốn hạ thấp vai
trò, uy tín của Việt
Nêu cao cảnh giác trước những chiêu bài phá hoại cuộc
bầu cử đại biểu Quốc hội và đại biểu HĐND nhiệm kỳ 2021-2026 là yêu cầu cấp
bách với nhân dân nói chung và mỗi cử tri nói riêng. Vì vậy, mỗi cử tri cần cẩn
trọng khi tiếp xúc với mạng xã hội, không chia sẻ, bình luận những thông tin từ
những tài khoản chứa đựng những nội dung có dụng ý xấu. Mỗi cán bộ,
đảng viên, công chức phải nêu cao tinh thần cảnh giác cách mạng, kiên quyết đấu
tranh với những kẻ cơ hội, vạch rõ âm mưu xấu bẩn của chúng. Mỗi cán bộ, đảng
viên cũng đồng thời là một chiến sĩ dân vận, trước tiên vận động người
thân trong gia đình và những người xung quanh làm tròn trách nhiệm công dân,
trách nhiệm cử tri trong ngày hội lớn của đất nước.
Thời gian qua, bọn phản động đưa ra các thông tin lệch lạc, xuyên tạc sự thật; gây hoang mang dư luận, làm suy giảm niềm tin của nhân dân đối với Đảng, Nhà nước. Chúng ta phải hết sức cảnh giác.
Trả lờiXóa