Giả định rằng, nếu Đảng Cộng sản Việt
Nam đã hết vai trò lịch sử, không đủ khả năng để lãnh đạo đất nước thì lực
lượng nào sẽ có đủ khả năng để thay thế vai trò đó? Các thế lực thù địch thừa
hiểu về năng lực lãnh đạo và sức chiến đấu của Đảng Cộng sản Việt Nam là như
thế nào, và ở Việt Nam hiện nay không một tổ chức nào có thể thay thế và làm
tốt vai trò lãnh đạo như Đảng Cộng sản Việt Nam. Tuy nhiên, việc nói là cứ nói,
“đòi” là cứ đòi, dù biết là “nói lấy được”, mà đòi thì không được! Vì thế,
trong các luận điệu chúng tung ra, rất ít thấy xuất hiện một lực lượng cụ thể,
một gương mặt “sáng giá” khả dĩ có thể thay thế vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng
sản Việt Nam.
Đâu đó họ có nói đến “lực lượng chính
trị mới”. Nhưng cái gọi là “lực lượng chính trị mới” mà các thế lực thù địch
tung hô có thể thay thế Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo đất nước và xã hội,
thực chất chỉ là lực lượng được các nước tư bản và các thế lực phản động quốc
tế nuôi dưỡng, ủng hộ, cung cấp tài chính, hậu thuẫn về chính trị, quân sự,
ngoại giao. Đó là một tổ chức ô hợp gồm nhiều đại diện của nhiều lực lượng có
thù hận với cách mạng Việt Nam, có tội ác với nhân dân, những kẻ muốn lợi dụng
dân tộc ta làm lá bài chính trị để phục vụ cho lợi ích ích kỷ của chúng.
Với lực lượng chính trị như vậy thì chắc
chắn con đường mà họ lựa chọn cho đất nước ta sẽ là con đường tư bản chủ nghĩa
(TBCN). Khi nắm được quyền lãnh đạo, họ sẽ từ bỏ mục tiêu độc lập dân tộc và
chủ nghĩa xã hội (CNXH), xóa bỏ thành tựu mà nhân dân ta đã hy sinh bao xương
máu mới giành được, sớm đưa đất nước đi vào quỹ đạo của chủ nghĩa tư bản
(CNTB).
Với một mục tiêu chính trị và một nhân
thân như vậy, chúng biết rằng, Đảng Cộng sản Việt Nam, dân tộc và nhân dân Việt
Nam sẽ không bao giờ trao cho chúng quyền lãnh đạo đất nước. Cho nên, các chiêu
bài được tung ra cũng chỉ nhằm gây chú ý, tạo dư luận, gây chia rẽ trong nội bộ
nhân dân ta, trong xã hội ta, đồng thời để tranh thủ sự ủng hộ của các nước tư
bản và các thế lực phản động quốc tế hòng gây sức ép, đặt điều kiện với chúng
ta… để từng bước vô hiệu hóa vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Về thực chất, cái gọi là “lực lượng
chính trị mới” không phải là lực lượng vì dân vì nước, mà chủ yếu là vì quyền
lợi giai cấp, vì mục tiêu chính trị phản động. Do đó, một khi lực lượng này
lãnh đạo đất nước thì hệ quả tất yếu sẽ là: lái đất nước đi theo con đường
TBCN. Theo đó, thì cái lợi trước hết không phải cho nhân dân lao động, cho dân
tộc ta mà cho giai cấp bóc lột, cho các tập đoàn tư bản xuyên quốc gia. Còn
nhân dân ta phải đổ bao xương máu mới giành được độc lập, mới thoát khỏi kiếp
nô lệ, là người làm chủ đất nước, làm chủ vận mệnh của mình, thì sẽ phải quay
lại địa vị cũ, đất nước lại rơi vào vòng lệ thuộc của các nước tư bản, đế quốc.
Thực tế lịch sử đã chứng minh, sau khi
lãnh đạo nhân dân giành được những thành tựu vĩ đại trong Cách mạng Tháng Tám,
trong các cuộc kháng chiến giành lại độc lập, thống nhất cho non sông đất nước,
Đảng ta tiếp tục lãnh đạo đất nước trong thời kỳ mới - thời kỳ cả nước thống
nhất cùng đi lên CNXH. Đất nước chuyển sang giai đoạn mới, vừa có hòa bình vừa
có chiến tranh; vừa phải đối phó với kiểu chiến tranh phá hoại nhiều mặt của
chủ nghĩa đế quốc và bọn phản động quốc tế, vừa chống lại sự bao vây, cấm vận
và cô lập tứ phía. Khó khăn chồng chất khó khăn. Kinh nghiệm lãnh đạo đất nước
xây dựng CNXH được tích lũy trong những năm lãnh đạo miền Bắc xây dựng CNXH
trong điều kiện đất nước có chiến tranh trước đây tuy rất quý báu, nhưng chừng
đó là chưa đủ cho việc lãnh đạo, tổ chức xây dựng và quản lý phát triển đất
nước trong điều kiện mới với quy mô và tầm vóc mới. Mọi việc dường như phải làm
lại từ đầu, để xây dựng xã hội xã hội chủ nghĩa (XHCN) ở một nước thuộc địa nửa
phong kiến, vừa mới giành được độc lập và vừa bước ra khỏi các cuộc chiến tranh
tàn khốc kéo dài 30 năm.
Chưa hết, CNXH hiện thực ở Liên Xô và
Đông Âu lâm vào khủng hoảng và sụp đổ đã giáng một đòn mạnh vào hệ thống XHCN
làm nó tan rã. Đất nước rơi vào một cuộc khủng hoảng kinh tế - xã hội trầm
trọng chưa từng có và đang đứng trước nguy cơ của sự sụp đổ. Trong hoàn cảnh
lịch sử ngặt nghèo ấy, bản lĩnh, trí tuệ và năng lực lãnh đạo của Đảng được
phát huy và thể hiện trong điều kiện thực tiễn mới. “Đổi mới hay là chết” đó không
chỉ là khẩu hiệu mà còn là mệnh lệnh của những con tim và khối óc có đủ sự
nhiệt huyết và sự tỉnh táo để đưa đất nước thoát khỏi sự hiểm nguy.
Đảng Cộng sản luôn là người lãnh đạo
tiên phong, “đứng mũi chịu sào” chèo lái con thuyền dân tộc vượt qua mọi thác
ghềnh hiểm nguy.
Trớ trêu thay, trong những lúc đất nước
khó khăn và lâm nguy như vậy, đã không có một lực lượng nào, một tổ chức nào
đồng lòng cùng chung tay gánh vác trách nhiệm trước non sông, đất nước, dân tộc
và nhân dân. Trái lại, chỉ thấy nhưng tiếng kêu la, oán thán, những điều chỉ
trích, gây chia rẽ phân tâm, làm ngã lòng người từ phía các thế lực thù địch và
cơ hội... Thực tiễn lịch sử lại cho thấy một lần nữa, Đảng Cộng sản Việt Nam là
lực lượng lãnh đạo xứng đáng và tin cậy của dân tộc và nhân dân Việt Nam; lịch
sử và nhân dân Việt Nam lại một lần nữa tin tưởng trao cho Đảng sứ mệnh lãnh
đạo dân tộc, dẫn dắt giống nòi tiến bước cùng thời đại. Đó là sự thật hiển
nhiên không phải bàn cãi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét