Thanh Bạch
Nhận thức là quá trình tiệm cận chân lý. Về lịch sử, khi thế hệ sau có
tư liệu toàn diện, chân xác hơn, thì nhận thức về lịch sử có bước phát triển
mới. Ðó là yêu cầu của xã hội, của khoa học, là việc bình thường đáng trân
trọng của các nhà sử học chân chính. Nhưng lại có người lợi dụng điều này, lớn
tiếng đòi "xét lại lịch sử", "viết lại lịch sử" với động cơ
không minh bạch.
Gần đây, ý kiến "xét lại lịch sử", "viết lại lịch
sử" được nêu lên dưới một số hình thức với một số biến tướng khác nhau,
nhưng qua biểu hiện của chúng có thể sơ bộ quy loại trong ba nhóm: Một là: Viết
lại lịch sử vì cho rằng thiếu chân thực (về tư liệu) và thiếu hiểu biết (về
phương pháp); Hai là: Viết lại lịch sử để tô vẽ bản thân; Ba là: Viết lại lịch
sử với mưu đồ chính trị". Không rõ do động cơ và ý đồ không trong sáng, do
thiếu hiểu biết và thiếu trách nhiệm, hay do "thói quen giật tít câu
view" mà một số tờ báo, tạp chí đã góp phần làm sai lệch một số vấn đề
lịch sử? Với mức độ, tốc độ lan truyền thông tin như hiện nay, với sự thiếu
trách nhiệm trong kiểm chứng hoặc thẩm tra độ chính xác của thông tin, thì điều
này gây tác hại rất lớn. Như có tờ báo phỏng vấn "nhà cách mạng lão
thành", nhưng "nhà" này "nhớ nhầm", nói sai, quy công
lao về phía mình. Có sách lại viết về "nhân vật lịch sử quá cố" với
bao niềm thương tiếc, trong khi chính người này lại vẫn sống khỏe mạnh (!). Có
báo, sách công bố sai lệch nhiều tư liệu, chữa lại cả sự kiện lịch sử đã được
khẳng định - mà cái "sự mới" do họ viết ra lại không dựa trên cơ sở
khoa học nào... Những ấn phẩm đó mang danh viết về lịch sử nhưng lại làm
"nhiễu" kiến thức, gây mơ hồ và chính sự mơ hồ "chưa kết
luận", dẫn đến sai lệch trong tư duy, dẫn đến nghi vấn về sự thật.
Một loại "xét lại lịch sử" khác nhằm phục vụ âm mưu "hạ
bệ thần tượng, giật đổ tượng đài". Thực ra, những người muốn "xét lại
lịch sử" với ý đồ đó khi lớn tiếng hô hào xét (viết) lại lịch sử chỉ mượn
danh khoa học lịch sử. Không khó để nhận ra phương pháp họ sử dụng rất phi khoa
học, tư liệu họ dùng để làm "bằng chứng" được ngụy tạo một cách sống
sượng. Một thói quen hay gặp ở các tác giả muốn "viết lại lịch sử" là
thường nhấn mạnh các chi tiết riêng lẻ mà không đặt chúng trong bối cảnh lịch
sử cụ thể. Như một người từng có những năm đứng trong đội ngũ chiến đấu trong
cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc, sau khi "trở cờ" lại lớn tiếng lên
án chế độ mình từng bảo vệ "trong suốt cả thời gian dài mấy chục năm (dưới
chính thể Việt Nam DCCH) không có ai được cấp hộ chiếu để đi du lịch nước
ngoài" (!). Hẳn ông ta quên là trong bối cảnh cả nước sống với câu khẩu
hiệu "Tất cả cho tiền tuyến", thì một người Việt Nam chân chính ai
lại nghĩ đến đi du lịch nước ngoài! Xa hơn nữa là cái "công trình"
cho rằng "truyền thuyết trăm trứng liên quan tới Lạc Long Quân - Âu Cơ
từng được ghi lại trong Lục độ tập kinh - một bộ kinh Phật; truyền thuyết về An
Dương Vương chỉ là dị bản mô phỏng trận đánh giữa anh em Pandu và Duryodhana
được kể lại trong Mahabharata - một sử thi Ấn Ðộ" được một tờ báo làm rùm
beng, làm không ít người vì băn khoăn mà đã nghi ngờ các công trình nghiên cứu
lịch sử.
Sinh thời, Ðại tướng Võ Nguyên Giáp - người là một thầy giáo dạy môn lịch
sử, đã nói đại ý: Người làm sử phải có trái tim nhiệt thành, đầu óc sáng suốt,
ngòi bút ngay thẳng. Từ cái gọi là "công trình" họ đã công bố, có thể
thấy một số người tham gia viết sử hôm nay có hai điều kiện kể trên nhưng ngòi
bút của họ lại "không thẳng". Ðiều đáng nói là các cơ quan, cán bộ có
trách nhiệm tổ chức, quản lý công việc viết sử lại bỏ qua, giữ thái độ im lặng,
"án binh bất động", tuy họ thừa hiểu rằng làm như vậy là sai. Do đó,
họ đã (vô tình hay hữu ý) im lặng trước một việc sai, có thể tiếp tay cho cái
sai tiếp theo, đó là điều cần phê phán. Bên cạnh đó, việc một số cuốn sách, tờ
báo thiếu cẩn trọng đưa thông tin sai sự thật tới công chúng, hoặc đưa thông
tin không chính xác, thậm chí sai về lịch sử cũng ảnh hưởng nghiêm trọng nhận
thức chung.
Lịch sử Việt Nam có những trang bi hùng. Nhiều lần đất nước bị kẻ thù
xâm chiếm, tàn phá, rồi bằng nỗ lực của toàn dân mà đất nước lại hồi sinh. Bối
cảnh đó làm cho nhiều giá trị văn hóa, nhiều tư liệu lịch sử bị hủy hoại, dẫn
đến thực tế là không phải giai đoạn nào cũng có tư liệu lịch sử phong phú, và
lịch sử giai đoạn đó được chép một cách đầy đủ, chính xác. Ðó cũng là lý do mà
lịch sử cần phải nhận thức từng bước, các bộ sử cần được tu chỉnh, thậm chí
viết lại. Việc làm này trước hết là phụ thuộc vào người viết sử - những người
nhận trọng trách trước xã hội về sự chân thực, chính xác khi tái hiện quá khứ.
Việc nghiên cứu và viết sử cần ở người viết một tầm nhìn rộng hơn ngoài chuyên
môn sâu của mình để phân định điều gì của lịch sử đã được khẳng định, điều gì
còn là tồn nghi, điều gì bị chi phối bởi "tâm lý xã hội".
Ở Việt Nam, huyền sử nhiều khi lẫn với lịch sử và ngược lại - những chi
tiết lịch sử được "thiêng hóa" trở nên mờ ảo lung linh, khó có thể
kiểm định, xác minh bằng chứng cứ. Có những nhân vật từ huyền sử bước vào những
trang lịch sử. Chuyện này đã có nhiều trong quá khứ và vẫn có cả trong thời
hiện đại. Trong một số tình huống, việc đòi hỏi "bạch hóa" hoặc
"thiêng hóa" một chi tiết hoặc một nhân vật lịch sử đều là thái quá,
trở nên siêu hình về phương pháp, khi không đặt các chi tiết hoặc nhân vật
trong cả bối cảnh lịch sử rộng lớn hơn - tại nơi được sinh ra. Câu chuyện truy
nguyên "lý lịch" của Kinh Dương Vương gần đây trên một tạp chí và
được một số trang mạng dẫn lại là một thí dụ. Theo tác giả, dường như hình
tượng huyền thoại Kinh Dương Vương có nguồn gốc sai lạc so với sự tôn kính.
Ðáng chú ý là luận điểm này đã được một vị Giáo sư, Tiến sĩ người nước ngoài
nêu ra. Ông cho rằng, từ thời trung đại, Việt Nam đã có việc "kiến tạo
truyền thống" mặc dù chính các sử gia và chính trị gia thời phong kiến
cũng đã phê phán việc "kiến tạo" này. Nhưng kể cả khi hình tượng có
thể có sai lệch theo quan điểm mà nhà nghiên cứu đòi thực chứng, thì thực tế
nhân vật ấy vẫn "thiêng" trong cả đền đài và tâm thức nhân dân. Khi
dân tộc cần đoàn kết, nhân tâm cần "quy về một mối" thì sẽ (và đã)
xuất hiện một, và chỉ một "Quốc tổ". "Quốc tổ" bước từ
huyền thoại vào lịch sử với diện mạo của một con người. Dù chứng cứ, hiện vật khảo
cổ học đã chứng minh sự tồn tại của một nền văn minh khá rực rỡ trong thời đại
đó, thì việc cố truy tìm đầy đủ, rõ ràng lý lịch cá nhân, chính xác như thời
nay là điều không thể. Nhưng dù không thể có một "lý lịch" thật cụ
thể, vị thủ lĩnh đó vẫn thiêng liêng tồn tại trong tâm thức dân gian, không ai
đòi phải chứng minh bằng kỹ thuật xác minh ADN hiện đại! Chưa nói tới xu hướng
"xét lại lịch sử" bằng giả định "nếu như thế này thì sẽ thế
kia" như ngầm bác bỏ sự lựa chọn xu hướng phát triển dân tộc. Cho nên phẫn
nộ với ý kiến cho rằng: "Không cần phải phát động chiến tranh làm tốn phí
cả bốn hay năm triệu sinh linh, thì rồi đến lúc nào đó, Pháp cũng phải trả lại
chủ quyền độc lập cho dân ta", nhà sử học là người Mỹ gốc Việt Nguyễn Mạnh
Quang đã viết rất rành mạch: "Trừ phi không biết hoặc thuộc loại phản
quốc, khi có một nước khác đến ngồi trên đầu làm chủ, không có một người dân tử
tế nào bằng lòng chờ cho có ngày bọn thực dân tự động trả lại cơ đồ ông cha
mình cả. Nếu theo luận điệu ươn hèn như trên, thì những công lao và sự hy sinh
của hàng triệu anh hùng nghĩa sĩ trong các lực lượng nghĩa quân kháng chiến của
nhân dân ta trong đại cuộc đánh đuổi giặc Pháp ngoại xâm từ năm 1858 đến năm
1954 đều là vô ích hay sao! Và hàng triệu anh hùng nghĩa sĩ đã ngã xuống trong
cuộc chiến 1954 - 1975 để đòi lại miền Nam trong tay Mỹ, đem lại thống nhất cho
đất nước cũng là vô ích hay sao! Ðưa ra luận điệu này là tỏ ra vô ơn với hàng
triệu anh hùng nghĩa sĩ đã ngã xuống cho Tổ quốc Việt Nam được trường
tồn".
Nhu cầu hiểu biết về quá khứ luôn là một đòi hỏi của con người. Nhà sử
học Nga O Va-in-xten cho rằng: "Lịch sử là sự tập hợp những tấm gương để
cho người ta bắt chước những hành vi tốt và tránh đi những hành vi xấu"
(Sử học Tây Âu thời Trung đại, Matxcova, 1962). Các bài học, kinh nghiệm từ quá
khứ lịch sử vẫn mang những giá trị to lớn đối với xã hội hiện tại, để động viên
nhân dân trong cuộc đấu tranh giành lại độc lập dân tộc. Năm 1942, Chủ tịch Hồ
Chí Minh viết: "Dân ta phải biết sử ta. Sử ta dạy cho ta những chuyện vẻ
vang của tổ tiên ta. Dân tộc ta là con Rồng, cháu Tiên, có nhiều người tài
giỏi,... yêu dân trị nước tiếng để muôn đời"; "Sử ta dạy cho ta bài
học này: Lúc nào dân ta đoàn kết muôn người như một thì nước ta độc lập tự do.
Trái lại lúc nào dân ta không đoàn kết thì bị nước ngoài xâm lấn..." (Hồ
Chí Minh - Toàn tập, Tập 3, NXB Chính trị Quốc gia, H. 2011, tr 255 - 256). Sự
khách quan, tính trung thực chính là điều làm cho sử học hấp dẫn. Hứng thú khi
đọc và học lịch sử cũng bắt nguồn từ đó. Nghiên cứu để thấu suốt, nhận biết
lịch sử ngày càng đúng đắn, sâu sắc hơn là yếu tố đầu tiên quyết định giá trị
của nghiên cứu, điều đó cần thiết cho hôm nay và cho cả con cháu mai sau. Nhưng
lịch sử cũng không cần và không chấp nhận việc "xét lại lịch sử" với
tầm nhìn hẹp, hoặc từ cái tâm thiếu trong sáng./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét