Việt Nam là quốc gia đa tôn giáo. Những năm qua,
cùng với đẩy mạnh phát triển kinh tế - xã hội, nâng cao đời sống vật chất, tinh
thần của nhân dân, Đảng, Nhà nước ta đã thực hiện nhiều chủ trương, chính sách
về tôn giáo, được đa số chức sắc, tín đồ các tôn giáo trong nước và các tổ chức
quốc tế đồng tình hưởng ứng và thừa nhận. Trong quá trình lãnh đạo, quản lý đất
nước, Đảng, Nhà nước ta vừa tuyên truyền, giáo dục nâng cao nhận thức cho nhân
dân về đường lối, chính sách tự do tín ngưỡng, tôn giáo, vừa quan tâm tạo điều
kiện, môi trường thuận lợi để các tôn giáo hoạt động, phát triển bình đẳng
trong khuôn khổ pháp luật. Trong 15 năm qua, cả nước đã cấp phép xây dựng, sửa
chữa, nâng cấp được 7.916 cơ sở thờ tự, v.v. Đồng thời, coi trọng củng cố mối
quan hệ đoàn kết lương - giáo, cùng nhau phát triển kinh tế - xã hội, xây dựng
thôn, bản, địa phương vững mạnh, giàu đẹp, văn minh, góp phần phát huy sức mạnh
khối đại đoàn kết toàn dân tộc trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.
Thế nhưng, các thế lực thù địch đã không chỉ phủ
nhận kết quả đó, mà còn lợi dụng tôn giáo, coi tôn giáo là vũ khí lợi hại để
chống phá sự nghiệp cách mạng của nhân dân ta, với nhiều chiêu thức thâm độc,
tinh vi, xảo quyệt; khi thì bí mật, lúc thì trắng trợn, công khai. Vậy tại sao
họ lại lợi dụng tôn giáo để chống phá chúng ta? Điều này xuất phát từ bản chất,
mục tiêu cao nhất của các thế lực thù địch là lật đổ chế độ chính trị của các
nước tiến bộ không đi theo quỹ đạo của chúng, mà trước hết là các nước xã hội
chủ nghĩa bằng chiến lược “Diễn biến hòa bình”, bạo loạn lật đổ. Phương thức
của chúng là tập hợp, liên kết lực lượng lấy danh nghĩa tôn giáo, thành lập các
tổ chức chính trị đối lập, đối trọng với Đảng Cộng sản Việt Nam, phá hoại khối
đại đoàn kết toàn dân tộc, chia rẽ lương - giáo, tách tôn giáo ra khỏi sự quản
lý của Nhà nước, quốc tế hóa vấn đề tôn giáo để dễ bề can thiệp vào công việc
nội bộ của ta.
Qua nghiên cứu thực tiễn cho thấy, việc các thế
lực thù địch lợi dụng tôn giáo để chống phá cách mạng nước ta là do tôn giáo
nói chung, ở Việt Nam nói riêng có những đặc điểm mà chúng có thể khoét sâu,
khai thác.
Trước hết, sự đối lập về thế giới quan của tôn giáo và thế giới quan
duy vật biện chứng trong nền tảng tư tưởng của Đảng là cơ sở để chúng lợi dụng,
khoét sâu mâu thuẫn giữa chế độ xã hội chủ nghĩa với tôn giáo. Thế giới
quan của tôn giáo là thế giới quan “lộn ngược”; “tất cả mọi tôn giáo chẳng qua
chỉ là sự phản ánh hư ảo - vào trong đầu óc của con người - của những lực lượng
ở bên ngoài chi phối cuộc sống hằng ngày của họ; chỉ là sự phản ánh trong đó
những lực lượng ở trần thế đã mang hình thức những lực lượng siêu trần thế”3.
Tính chất duy tâm, thần bí của tôn giáo đối lập với khoa học, thế giới quan duy
vật biện chứng của hệ tư tưởng Mác – Lê-nin.
Lợi dụng sự đối lập này, các thế lực thù địch đi
sâu tuyên truyền, gieo rắc tâm lý cho rằng, chủ nghĩa xã hội không chấp nhận
tôn giáo, xóa bỏ tôn giáo, từ đó tạo ra khoảng cách, sự đối kháng giữa tôn giáo
với đời sống hiện thực xã hội chủ nghĩa để kích động tôn giáo chống lại Đảng,
Nhà nước và sự nghiệp cách mạng của nhân dân ta. Đồng thời, tiến hành các hoạt
động nhằm thực hiện âm mưu hình thành “Ủy ban liên tôn đấu tranh đòi quyền tự
do tôn giáo”, thành lập tổ chức “Liên tôn chống cộng”. Nếu nhìn nhận phiến diện
thì đúng là có sự đối lập giữa thế giới quan tôn giáo và thế giới quan cách
mạng của Đảng. Sự đối lập đó không có nghĩa là phải xóa bỏ tôn giáo, mà đòi hỏi
có cách nhìn sâu sắc, toàn diện, lịch sử, cụ thể hơn. Chúng ta cần hiểu rằng,
trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội, tôn giáo tất yếu đồng hành cùng dân
tộc. Thực tiễn lãnh đạo cách mạng, Chủ tịch Hồ Chí Minh và Đảng ta chưa bao giờ
có tư tưởng xóa bỏ, kỳ thị hay áp bức tôn giáo mà luôn nhất quán nhận thức: tín
ngưỡng, tôn giáo là nhu cầu tinh thần của một bộ phận nhân dân, đang và sẽ tồn
tại cùng dân tộc trong quá trình xây dựng chủ nghĩa xã hội ở nước ta. Đồng bào
các tôn giáo là bộ phận của khối đại đoàn kết toàn dân tộc. Do vậy, chúng ta
cần quán triệt, thực hiện và kiên quyết đấu tranh với những luận điệu sai trái,
thù địch, nhất là các luận điệu vu khống, xuyên tạc của các thế lực thù địch,
cho rằng Đảng, Nhà nước ta kỳ thị tôn giáo.
Thứ hai, lợi dụng về đức tin và sự gắn kết cộng đồng của tôn giáo
nhằm lôi kéo, tập hợp lực lượng chống phá cách mạng nước ta. Mục tiêu chỉ
được chuyển hóa thành kết quả khi có lực lượng thực hiện. Vì thế, các thế lực
thù địch đã coi tôn giáo là chiêu bài để lợi dụng, tập hợp lực lượng chống phá
cách mạng, chia rẽ các tôn giáo với nhau, chia rẽ người có tôn giáo với người
không có tôn giáo, nhằm phá hoại khối đại đoàn kết toàn dân tộc. Sự xuất hiện
và biến đổi của tôn giáo bao giờ cũng gắn với nguồn gốc về nhận thức, kinh tế -
xã hội và tâm lý. Cũng như nhiều quốc gia khác, tôn giáo ở Việt Nam ra đời, tồn
tại và phát triển dựa vào các yếu tố: tâm linh; sự giới hạn nhận thức của con
người trước thế giới; sự sợ hãi, bất lực trước tự nhiên rộng lớn, bí ẩn; sự
tuyệt vọng về bệnh tật mà y học chưa vươn tới; cuộc sống khó khăn, túng quẫn về
kinh tế, v.v. Khai thác những vấn đề đó, các thế lực thù địch dựng lên cái gọi
là “tôn giáo”, nhằm đáp ứng nhu cầu tinh thần của một bộ phận nhân dân, bù đắp
những hụt hẫng trong cuộc sống, nỗi trống vắng trong tâm hồn, an ủi, vỗ về, xoa
dịu lúc sa cơ, lỡ vận, v.v. Với niềm tin được đền bù hư ảo do tôn giáo đem lại,
các tín đồ bị ràng buộc bởi thứ được gọi là giáo lý, giáo luật, thực hiện nghi
thức “tôn giáo” và những điểm tương đồng khác, hòng tạo ra sự gắn kết
chặt chẽ, lâu bền giữa những người cùng tín ngưỡng. Sự gắn kết này tạo
ra sức mạnh to lớn của một cộng đồng người và nó khác biệt với các cộng đồng
người khác do tín ngưỡng, dẫn đến chia rẽ, mâu thuẫn trong cộng đồng dân cư,
giữa người có đạo và không có đạo. Nguy hiểm hơn là khi khối cộng đồng người
này bị mê hoặc, cuồng tín và hoạt động theo phản xạ tự nhiên, không tuân thủ
chính sách tôn giáo của Đảng, pháp luật của Nhà nước, thực hiện vô điều kiện
theo sự chăn dắt của bọn chủ mưu.
Thứ ba, triệt để tận dụng những bất cập, sơ hở của các cấp chính
quyền trong quản lý, tổ chức thực hiện chính sách tôn giáo để kích động quần
chúng gây mất ổn định an ninh chính trị, trật tự, an toàn xã hội tại các địa
phương. Trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội, vẫn còn những tàn dư của
chế độ xã hội cũ. Quá trình thực hiện đường lối đổi mới đất nước, những thành
tựu là cơ bản, song khó tránh khỏi những hạn chế, khiếm khuyết trong quản lý,
điều hành xã hội, nhất là ở cơ sở. Đây là khoảnh đất trống mà các thế lực thù
địch lợi dụng tổ chức lực lượng trực diện chống phá đường lối đổi mới đất nước.
Điển hình là việc xả thải gây ô nhiễm môi trường của Công ty Formosa (Hà Tĩnh),
giải tỏa đền bù đất tại 42 Nhà Chung, Nhà thờ Thái Hà, dựng thánh giá, nhà
nguyện trái phép ở giáo xứ Đồng Chiêm (Hà Nội), Đồng Hới (Quảng Bình), giải tỏa
Chùa Liên Trì (Thành phố Hồ Chí Minh) và gần đây là các vụ việc phức tạp tại
giáo phận Vinh, Kon Tum, v.v.
Được sự hậu thuẫn của các thế lực thù địch trong
và ngoài nước, một số linh mục, chức sắc tôn giáo lợi dụng đức tin của các tín
đồ đã tuyên truyền, xuyên tạc hết sức phản động về Đảng, chế độ, chính quyền
các cấp; ngang nhiên phát thư ngỏ trên mạng xã hội, kêu gọi, kích động giáo dân
chặn đường giao thông, biểu tình, gây rối, đập phá tài sản và tấn công lực
lượng chức năng. Có người cho rằng, đây chỉ là những hành động, việc làm đơn
giản, bột phát nhất thời, nhưng thực chất phía sau là cả những ý đồ đen tối, kế
hoạch hết sức sâu xa, nham hiểm, được tính toán kỹ lưỡng, nhằm gây tiếng vang,
tạo cớ, can thiệp vào các vấn đề: dân chủ, nhân quyền, v.v. Do vậy, chúng ta
cần hết sức cảnh giác, thận trọng, tỉnh táo, xử lý mềm dẻo, linh hoạt, uyển
chuyển, bảo đảm đúng pháp luật, phù hợp với đặc điểm, giáo lý, giáo luật tôn
giáo và không để mắc mưu kẻ địch.
Thứ tư, dựa vào đặc điểm địa lý; khó khăn về kinh tế, văn hóa, xã
hội ở các vùng dân tộc thiểu số, tôn giáo để phát triển tôn giáo, chia rẽ khối
đại đoàn kết toàn dân tộc. Việt Nam là quốc gia đa dân tộc, song phát triển
không đều về kinh tế, văn hóa, xã hội. Đời sống dân trí và các hoạt động xã hội
giữa thành thị với nông thôn, miền xuôi với miền núi, vùng có đạo và không có
đạo còn có sự chênh lệch. Các dân tộc thiểu số sống ở vùng sâu, vùng núi cao,
địa bàn có vị trí chiến lược nhưng điều kiện kinh tế - xã hội còn hết sức khó
khăn. Đây là “mảnh đất màu mỡ” để các thế lực thù địch phát triển tôn giáo.
Theo thống kê, từ năm 1980 đến nay, nước ta có khoảng 80 “tôn giáo mới”, hiện
tượng tôn giáo mới, đạo lạ, tà đạo với nhiều nguồn gốc khác nhau, như: Tà đạo
Hà Mòn, Pơkhăp Brâu, Dương Văn Mình, “Tâm linh Hồ Chí Minh”, Long Hoa Di Lặc,
Hội thánh đức chúa trời mẹ, v.v Những thứ gọi là “tôn giáo” này hình thành trên
cơ sở tiếp thu giáo lý của các tín ngưỡng, tôn giáo truyền thống với hình thức
lắp ghép hỗn dung và thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của tín ngưỡng, tôn giáo
truyền thống. Trong đó, nhiều tôn giáo được tổ chức nhằm lôi kéo, tập hợp quần
chúng nhân dân chống phá cách mạng, gây rối trật tự, an ninh xã hội, như: “Tà
đạo Vàng Chứ”, “Hội thánh đức chúa trời mẹ”, “Pháp luân công”. Nguy hiểm hơn,
chúng còn lôi kéo, lập ra một số loại hình tôn giáo riêng cho người dân tộc
thiểu số, như: “Tin lành Đề ga” ở Tây Nguyên; “Phật giáo riêng của người Khơme”,…
nhằm “tôn giáo hóa” vùng dân tộc thiểu số, tập hợp lực lượng, khống chế quần
chúng, kích động biểu tình, phá rối an ninh, bạo loạn, gây mất ổn định chính
trị - xã hội, hình thành lực lượng đối trọng với chính quyền và cao hơn là gây
mâu thuẫn, xung đột dân tộc, tôn giáo tại các địa bàn chiến lược Tây Bắc, Tây
Nguyên, Tây Nam Bộ, tiến tới phá vỡ khối đại đoàn kết toàn dân tộc.
Trên cơ sở nhận thức rõ những thủ đoạn lợi dụng
tôn giáo để chống phá cách mạng nêu trên, thời gian tới, để tiếp tục đấu tranh làm
thất bại âm mưu, thủ đoạn đó của các thế lực thù địch, chúng ta cần tập trung
thực hiện tốt một số nội dung cơ bản sau: (1) Đẩy mạnh công tác tuyên truyền,
giáo dục nâng cao nhận thức cho mọi tầng lớp nhân dân về quan điểm, đường lối
của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước về tôn giáo, nhất là Luật Tín
ngưỡng, tôn giáo. (2) Tăng cường sự lãnh đạo của Đảng, hiệu lực quản lý của Nhà
nước đối với công tác tôn giáo. (3) Chú trọng phát triển kinh tế, văn hóa, xã
hội gắn với tăng cường quốc phòng - an ninh; xây dựng hệ thống chính trị cơ sở
vùng đồng bào dân tộc, tôn giáo vững mạnh về mọi mặt; quan tâm đến đời sống vật
chất, tinh thần của bà con giáo dân. (4) Chủ động nhận diện và đấu tranh hiệu
quả với âm mưu, thủ đoạn lợi dụng tôn giáo chống phá cách mạng nước ta của các
thế lực thù địch.
Những đặc điểm trên, là cơ sở quan trọng để nắm
bắt được âm mưu, thủ đoạn của các thế lực thù địch lợi dụng tôn giáo chống phá
cách mạng nước ta; xây dựng, phát huy sức mạnh của khối đại đoàn kết toàn dân
tộc, đoàn kết lương - giáo trong sự nghiệp xây dựng, bảo vệ Tổ quốc.
Trung Tuyen
Các thế lực thù địch thường lợi dụng tôn giáo để chống phá Việt Nam; chúng ta phải đề cao cảnh giác
Trả lờiXóaTrước những luận điệu sai trái, xuyên tạc của các thế lực thù địch nhằm chống phá Đảng và Nhà nước ta; chúng ta cần bình tĩnh xem xét và xử lý thông tin chuẩn xác, tránh mắc mưu của các thế lực thù địch.
Trả lờiXóa