Trọng Nam
Phong cách của Hồ Chí
Minh là một di sản vô giá mà Người để lại cho Đảng và dân tộc ta. Việc nghiên cứu,
học tập, vận dụng phong cách Hồ Chí Minh, trong đó có phong cách diễn đạt của
cán bộ, đảng viên, nhằm để đáp ứng yêu cầu ngày càng cao của cách mạng là vấn đề
hết sức cấp thiết trong tình hình hiện nay. Phong cách diễn
đạt Hồ Chí Minh là sự kết hợp hài hòa cái dân gian, đời thường với cái hàn lâm,
bác học, cái cổ điển truyền thống với cái hiện đại, giữa duy tình phương Đông với
duy lý phương Tây và nhất quán trong diễn đạt.
Hồ Chí Minh đã sử dụng ngôn ngữ như một vũ khí đấu tranh
cho độc lập dân tộc và công cụ giao tiếp giữa người với người để chỉ ra lẽ phải,
tuyên truyền và tổ chức nhân dân, soi sáng ý nghĩ và cảm hóa tấm lòng của người
đọc, người nghe.
Cách
viết, cách nói của Hồ Chí Minh là sự lựa chọn thích hợp để trả lời bốn câu hỏi
cơ bản do Người đề ra đã gần nửa thế kỷ, trùng hợp với những câu hỏi của ngôn
ngữ học hiện đại, đó là: Viết và nói để làm gì? Viết và nói cho ai? Viết và nói
cái gì? Viết và nói thế nào? (tương ứng với: mục đích, đối tượng, nội dung,
phương pháp).
Phong
cách diễn đạt Hồ Chí Minh là diễn đạt chân thật để cung cấp cho người nghe lượng
thông tin ngắn gọn, chính xác. Đây là yêu cầu đầu tiên mà Người đặt ra đối với
cán bộ, đảng viên khi nói và viết: “Điều gì biết thì nói biết, không biết thì
nói không biết. Không nên nói ẩu”, và viết “phải đúng sự thật. Không được bịa
ra”, “Chưa điều tra, chưa nghiên cứu, chưa biết rõ, chớ nói, chớ viết”, “Khi
không có gì cần nói, không có gì cần viết, chớ nói, chớ viết càn”.
Phong
cách diễn đạt Hồ Chí Minh còn là diễn đạt ngắn gọn. Ngắn gọn trong cách nói,
cách viết theo Người về mặt nội dung thì phải cô đọng, hàm súc, ý nhiều lời ít,
không có lời thừa, ý thừa, chữ thừa, mỗi câu, mỗi chữ có một ý nghĩa, có một mục
đích, không phải rỗng tuếch mà phải gọn gàng, rõ ràng, có đầu, có đuôi, có nội
dung, thiết thực, thấm thía, chắc chắn.
Một
đặc điểm nổi bật trong phong cách diễn đạt của Hồ Chí Minh là giản dị, trong
sáng, dễ hiểu. Tính dễ hiểu theo quan điểm của Hồ Chí Minh là: “phải viết cho
đúng trình độ của người xem”. Người cho rằng, tuyên truyền bằng ngôn ngữ nói
hay ngôn ngữ viết thì mỗi câu, mỗi chữ có một ý nghĩa, một mục đích. Người
tuyên truyền khi nói ra, khi viết ra cốt là: “Để
giáo dục, giải thích, cổ động, phê bình, để phục vụ
quần chúng”. Cán bộ tuyên truyền khi nói, viết “nếu người xem mà không nhớ được,
không hiểu được, là viết không đúng, nhằm không đúng mục đích”.
Theo
Hồ Chí Minh: “Cách nói
của dân chúng rất đầy đủ, rất hoạt bát, rất thiết thực, mà lại rất giản đơn”,
“phải học cách nói của quần chúng, mới nói lọt tai quần chúng”. Người căn dặn
cán bộ tuyên truyền: “Đặc điểm rõ nhất trong tư tưởng của dân chúng là họ hay
so sánh... Phải đem cách nhân dân so sánh, xem xét, giải quyết các vấn đề, mà
hóa nó thành cách chỉ đạo nhân dân”.
Học
phong cách diễn đạt của Hồ Chí Minh, mỗi cán bộ không phải bắt chước và không
thể bắt chước được Bác mà cần nắm được tinh thần chung là phải theo phương châm
chân thật, rõ ràng, ngắn gọn, thiết thực và phù hợp với đối tượng, hoàn cảnh.
Ví dụ: Có thể hạn chế
ban hành nghị quyết, rút ngắn thời lượng của nghị quyết hay tránh đọc những bài
diễn văn dài lê thê ở các cuộc mít tinh trong điều kiện ngoài trời và nhiều đối
tượng khác nhau, hiệu quả rất thấp, thậm chí phản tác dụng...
Tư tưởng, tấm gương đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh mãi mãi toả sáng cho mọi thế hệ học tập và làm theo
Trả lờiXóa