Đảng Cộng
sản Việt Nam đang tiến hành các bước chuẩn bị cho đại hội đảng các cấp tiến tới
Đại hội lần thứ XIII. Lợi dụng thời điểm diễn ra sự kiện quan trọng này, các
thế lực thù địch, phần tử cơ hội chính trị đẩy mạnh các hoạt động tuyên truyền,
chống phá dưới nhiều hình thức, như “gửi thư”, “trao đổi”, “góp ý cho Đại hội
XII”…
Họ cho rằng, Đại hội XIII là thời cơ
để đổi mới chính trị theo hình thức đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập, xây
dựng nhà nước dựa trên nền tảng “xã hội dân sự”. Thực chất, ẩn khuất đằng sau
những góp ý này là ý đồ xóa bỏ, lật đổ vai trò lãnh đạo, cầm quyền của Đảng
Cộng sản Việt Nam.
Điển hình trên các trang mạng, blog
hải ngoại, mạng xã hội đăng tải bản “Góp ý cho Đại hội XIII”, tác giả sau trình
bày những nội dung như “Đánh giá về tình hình mới”, quy kết Đảng “giác ngộ yếu
kém yếu tố dân tộc, dân chủ đã tạo ra nỗi đau về hòa hợp dân tộc”, dẫn đến “Sự
thất bại nghiêm trọng 43 năm xây dựng CNXH của Đảng Cộng sản Việt Nam trong
phát huy sức mạnh quốc gia”… đã giả bộ “khẩn thiết kiến nghị” rằng: Chừng nào ở
Việt Nam chỉ có độc tài, độc nhất một đảng lãnh đạo thì chừng đó không thể nói
tới một nền dân chủ chân chính được; ở Việt Nam muốn phát triển, muốn có dân
chủ thực sự thì phải hội nhập vào xu thế đa đảng, “xã hội dân sự” như nước
ngoài.
Các luận điệu dưới mác góp ý trên,
kỳ thực là mưu toan xóa bỏ vị trí, vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam
được quy định trong Điều 4 – Hiến pháp 2013.
Vấn đề đảng chính trị và dân chủ
được tiếp cận nghiên cứu dưới nhiều góc độ khác nhau. Với nghĩa chung nhất, phổ
biến, dân chủ là quyền lực thuộc về nhân dân. Còn đảng là tổ chức chính trị
mang bản chất giai cấp, là sự liên kết tự nguyện những người cùng chí hướng và
cùng quyền lợi.
Nói cho cùng, bản chất của đảng
chính trị chính là bản chất giai cấp. Trong xã hội có giai cấp, thậm chí nhiều
giai cấp, sự xuất hiện của một đảng hay nhiều đảng chính trị cũng là lẽ bình
thường. Dù dưới màu sắc chính trị hay xã hội, dân tộc hoặc tôn giáo, tên gọi có
khác nhau, nhưng đảng thực chất là đảng chính trị, đảng nào cũng đều hướng tới
việc cầm quyền, trong việc giành, giữ, thực thi quyền lực nhà nước.
Trong XHCN, dân chủ là quyền làm chủ
đất nước, xã hội và làm chủ bản thân mình một cách toàn vẹn. Nhà nước thuộc về
nhân dân, do nhân dân bầu ra một cách dân chủ, công khai và vì lợi ích của nhân
dân. Quyền lực của nhà nước thuộc về nhân dân lao động và được quyết định bởi
chính nhân dân. Nói cách khác, Nhà nước pháp quyền XHCN là công cụ trong tay nhân
dân, để nhân dân thực hiện quyền làm chủ một cách toàn diện và tự do, nhằm bảo
vệ quyền làm chủ của chính mình và độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn
lãnh thổ của Tổ quốc, tôn trọng độc lập, chủ quyền của dân tộc khác.
Với Việt Nam, việc cải tạo xã hội
cũ, xây dựng xã hội mới XHCN tất còn nhiều tồn tại chưa dễ gì gỡ bỏ, và việc
xảy ra những vấn đề mất dân chủ là biểu hiện của tồn tại xã hội mà chúng ta
đang đấu tranh, ngăn ngừa, đó không phải là bản chất của xã hội XHCN.
Như vậy, có thể thấy bằng giọng điệu
tinh vi để vu khống chế độ do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo sẽ không có dân
chủ, họ cổ súy tư tưởng bài xích Đảng, từ đó thúc đẩy đa nguyên chính trị, đa
đảng đối lập, đòi thực hiện nhà nước “tam quyền phân lập”. Phương thức, thủ
đoạn rất nguy hiểm mà phần tử cơ hội chính trị, phản động sử dụng trong các
“kiến nghị”, “góp ý”, “trao đổi” là đề và gửi đến cơ quan cao nhất của Đảng,
đến lãnh đạo Đảng, Nhà nước, sau đó phát tán trên các trang mạng hải ngoại,
blog phản động, mạng xã hội. Người đọc cần phải tỉnh táo nhận diện, tránh bị
cuốn vào trận địa xảo trá của họ, dẫn tới tư tưởng hoài nghi, hoang mang, dao
động, suy giảm niềm tin với Đảng.
Ng. Hưởng
Có thể thấy, các luận điệu tuyên truyền xuyên tạc, chống phá trước thềm Đại hội Đảng của các đối tượng thù địch rất đa dạng; do đó chúng ta phải luôn tỉnh táo, cảnh giác và đấu tranh vạch trần các luận điệu xuyên tạc của bọn chúng.
Trả lờiXóa