Hải Dương xanh
Những ngày vừa qua, theo dõi thông tin
về bệnh công thần, kiêu ngạo xảy ra với hiện tượng một số cán bộ nghỉ hưu,
trong đó có cả một vị tướng khiến bản thân tác giả rất buồn. Là thế hệ trẻ, sinh ra và lớn lên
trong điều kiện đất nước hòa bình, ổn định và ngày càng phát triển, chúng tôi
nhận thức rằng, để có nền độc lập, tự do như hôm nay, các thế hệ cha ông đã
phải đánh đổi bằng những hy sinh, gian khổ. Từ các cuộc chiến tranh để giành
độc lập, tự do cho Tổ quốc cũng đã xuất hiện những tấm gương anh hùng chiến đấu
dũng cảm, quên mình, hy sinh dâng hiến cả tuổi thanh xuân, thậm chí xương máu,
tính mạng của mình cho nền độc lập, tự do của nước nhà. Có người từng được tôn
vinh, báo chí, phim ảnh nhắc nhiều và trở thành thần tượng của chúng tôi. Thế
mà không hiểu tại sao những người đó lại có thể thay đổi đến như vậy?
Tôi cũng đã được nghe lời căn dặn của
Bác Hồ: “Thương binh tàn nhưng không phế”. Nhiều người đã vươn lên, tiếp tục
đóng góp, dựng xây đất nước nhưng thật đáng buồn lại có một số ít thương binh
công thần, lợi dụng danh nghĩa thương binh để tham gia vào những việc như đòi
nợ thuê, gây sức ép ở những nơi cần giải phóng mặt bằng. Hay như vừa rồi, có
nhóm người tự xưng là thương binh quậy phá đòi đặc quyền nhận vé vào xem bóng
đá. Thậm chí có chủ tịch một hội liên quan đến thương binh mà lại tiếp xúc,
tham gia các hoạt động do những đối tượng bất mãn, cơ hội chính trị chống phá
Đảng, Nhà nước tổ chức… thì phải chăng họ đã bị “phế” về tư tưởng, về nhân
cách?
Chiến
tranh đã lùi xa, nhưng những chiến công, hy sinh của cha ông, thế hệ trẻ chúng tôi
luôn trân trọng và biết ơn. Nhưng chúng tôi thật sự cảm thấy thất vọng khi có
trường hợp nhân vật là thần tượng của mình một thời bỗng dưng sụp đổ. Chúng tôi
không muốn xảy ra điều đó. Ai vấp ngã cũng có thể đứng dậy. Những năm chiến
tranh, từ phong trào thi đua, các đơn vị quân đội, các tập thể và toàn quân,
toàn dân đã người người thi đua, xây dựng nên hình ảnh những người anh hùng.
Vậy thì thời bình, khi họ mắc sai lầm, rất cần sự vào cuộc của cả cộng đồng, của
toàn xã hội để phê bình, đấu tranh, giúp họ nhận thức, sửa sai, tiến bộ. Còn
với những người không còn xứng đáng nữa thì cũng cần có kết luận rõ ràng, không
để tốt xấu lẫn lộn, không để những tấm gương mờ làm giảm niềm tin của thế hệ đi
sau.
Bài viết rất hay, cảm ơn tác giả
Trả lờiXóa