-- Mai Giang --
Trong dịp kỷ niệm 92 năm
Ngày Báo chí cách mạng Việt Nam vừa qua, trên một số trang mạng nước ngoài lại
gia tăng các bài viết phê phán Việt Nam không có tự do báo chí, tự do ngôn luận,
tiếp tục công kích vào những vụ việc mà cơ quan bảo vệ pháp luật đã, đang điều
tra, xử lý liên quan một số đối tượng lợi dụng mạng Internet để viết bài chống
phá Nhà nước, nhân dân.
Thực tế, trong chiến lược
chống phá chế độ xã hội, Nhà nước ta, các thế lực thù địch trong và ngoài nước
thường lợi dụng quyền con người (QCN), đặc biệt là quyền tự do ngôn luận, báo
chí và tự do Internet để vu cáo Việt Nam là “chế độ độc tài toàn trị”; “Việt
Nam vi phạm các công ước quốc tế về quyền con người mà họ đã ký kết”, “Việt Nam
kiểm soát và kiểm duyệt gắt gao báo chí, tự do Internet”; Việt Nam “bắt bớ nhiều
blogger”; “bịt miệng những người… yêu nước”. Vậy thực chất quyền tự do ngôn luận
báo chí ở nước ta như thế nào?
Trước hết, quyền tư do
ngôn luận, báo chí trong các công ước quốc tế và trong Hiến pháp, pháp luật Việt
Nam như thế nào?
Trong các văn kiện quan
trọng nhất về QCN, trong đó có “Công ước quốc tế về các quyền dân sự, chính trị”
năm 1966, quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí đều được quy định rõ ràng. Tuy
nhiên, những quyền này không phải là quyền tuyệt đối mà là một quyền bị hạn chế.
Khoản 3, Điều 19, Công ước quốc tế về các quyền dân sự, chính trị năm 1966 ghi:
“Việc thực hiện những quyền quy định tại khoản 2 điều này kèm theo những nghĩa
vụ và trách nhiệm đặc biệt. Do đó, việc hưởng thụ quyền này có thể phải chịu một
số hạn chế nhất định (những hạn chế này phải được quy định trong pháp luật) để
tôn trọng các quyền hoặc uy tín của người khác; bảo vệ an ninh quốc gia hoặc trật
tự công cộng, sức khoẻ hoặc đạo đức của xã hội. Trong Hiến pháp Việt Nam 2013,
quyền tự do ngôn luận, báo chí đã được quy định tương thích với Công ước quốc tế
về các quyền dân sự, chính trị: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo
chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền
này do pháp luật quy định” (Điều 25).
Đồng thời, những quy định
trong Luật Báo chí về quyền tự do ngôn luận của công dân; về nghĩa vụ của cơ
quan báo chí hoàn toàn tương thích với các văn kiện quốc tế về QCN.
Thứ hai, thực tế sự phát
triến báo chí Việt Nam như thế nào?
Sự phát triển của báo chí
Việt Nam ngày nay cho thấy những quyền nói trên đã được bảo đảm không chỉ trong
luật mà còn trong thực tế.
Đến nay, Việt Nam đã có
có 859 cơ quan báo chí in; 135 cơ quan báo điện tử; 258 trang thông tin điện tử
tổng hợp của các cơ quan báo chí; 67 đài phát thanh, truyền hình.
Hiện nay, không chỉ người
dân Việt Nam mà cư dân nước ngoài sinh sống, làm việc ở Việt Nam có đầy đủ
thông tin từ những hãng thông tấn báo chí lớn. Hiện ở Việt Nam có tới 75 kênh
truyền hình nước ngoài “online”, trong đó có các kênh lớn như: CNN, BBC, TV5,
NHK, DW, Australia Network, KBS, Bloomberg...
Có hơn 20 cơ quan báo chí
nước ngoài đã có phóng viên thường trú tại Việt Nam, nhiều báo, tạp chí in bằng
nhiều thứ tiếng nước ngoài được phát hành rộng rãi. Qua Internet, người dân Việt
Nam có thể tiếp cận tin tức, bài vở của các cơ quan thông tấn, báo chí lớn trên
thế giới, như: AFP, AP, BBC, VOA, Reuters, Kyodo, Economist, Financial Times...
Nhiều chuyên gia đánh giá
Việt Nam là quốc gia có tốc độ phát triển Internet hàng đầu khu vực, đặc biệt
là mạng Facebook. Theo cơ quan thống kê của Facebook, hiện tại Việt Nam có 35
triệu người, bằng 1/3 dân số (92 triệu người) sở hữu tài khoản Facebook. Trong đó,
21 triệu người truy cập hằng ngày thông qua thiết bị di động. Được biết nhiều
cơ quan, tổ chức và công chức Việt Nam đã sử dụng mạng Facebook để trực tiếp
liên hệ với người dân… Một cơ quan quốc tế về Internet đánh giá Việt Nam hiện
là quốc gia có lượng người dùng Internet lớn thứ 3 tại khu vực Đông Nam Á.
Thứ ba, quan điểm của Đảng
và Nhà nước ta đối với báo chí như thế nào?
Thực tế không có chuyện
“Hà Nội nghiêm cấm báo chí viết về tham nhũng, lợi ích nhóm” như một số tin nêu
trên mạng. Trong một lần tiếp xúc với cử tri Hà Nội, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
đã nói rằng, sự suy thoái về tư tưởng chính trị và đạo đức, lối sống, “tự diễn
biến”, “tự chuyển hóa”, rất nguy hiểm và hậu quả khôn lường. Về giải
pháp, Tổng Bí thư nêu rõ “Phải nhốt quyền lực vào trong lồng quy chế lập
pháp”.
Thực tế cho thấy, Đảng và
Nhà nước ta luôn luôn khuyến khích báo giới tham gia trận chiến chống tham
nhũng và hơn nữa còn xem đây là một lực lượng chống tham nhũng có hiệu quả cao.
Nhiều vụ việc tham nhũng, do giới báo chí phát hiện và Đảng Cộng sản Việt Nam
yêu cầu điều tra, xử lý.
Chẳng hạn vụ Trịnh Xuân
Thanh mở đầu từ thông tin báo chí mà Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã yêu cầu cấp
ủy và cơ quan chức năng của Nhà nước vào cuộc. Sau đó, báo chí cũng nêu vấn đề
tài sản “khủng” không rõ ràng về “nguồn gốc” của bà Thứ trưởng Bộ Công Thương
đã dẫn đến các cơ quan chức năng và Bộ Công Thương xác minh...
Không có bất cứ chế độ xã
hội hiện đại nào ngày nay lại không bảo vệ quyền tự do ngôn luận báo chí. Vì
đây là một điều kiện cho sự phát triển của xã hội. Đối với Đảng và Nhà nước ta
thì quyền tự do ngôn luận, báo chí không chỉ là quyền cần phải bảo đảm hơn nữa
còn được xem là một động lực cho sự phát triển của xã hội.
Cũng giống như các nước
khác trên thế giới, Việt Nam cũng đề ra những quy định pháp luật để hạn chế và
ngăn chặn mọi hành vi lợi dụng các quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí để xâm
hại lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân, tiêu
biểu như: Điều 79, 88, 258 BLHS; Điều 6, 10, 28 Luật Báo chí; Điều 9, Nghị định
55/2001/NĐ-CP của Chính phủ “về quản lý, cung cấp và sử dụng dịch vụ Internet”…
Việc trong thời gian gần đây, cơ quan chức năng có những hình thức xử lý đối với
các cá nhân như Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Hữu Quốc Duy, Mai Phan Lợi, Đỗ Hùng… về
hành vi lợi dụng quyền tự do cá nhân nhằm xâm hại đến lợi ích chính đáng của tổ
chức, cá nhân, cơ quan, nhà nước đã cho thấy tính nghiêm minh của pháp luật.
Rõ ràng, quyền tự do ngôn
luận, tự do báo chí tại Việt Nam là không thể phủ nhận, xuyên tạc. Và những tổ
chức, cá nhân cố tình lợi dụng dân chủ, tự do ngôn luận, tự do báo chí để xâm hại
đến lợi ích Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân cần phải bị
lên án và xử lý nghiêm minh theo quy định của pháp luật. Đây là lẽ đương nhiên,
phù hợp với luật pháp và thông lệ quốc tế.
Bài viết rất hay
Trả lờiXóa