Trong những năm qua, thế lực thù địch, phản động tìm
cách đẩy mạnh hoạt động “diễn biến hòa bình” nhằm chống lại sự nghiệp cách mạng
của Đảng và nhân dân ta. Một trong những nội dung các thế lực này tập trung chống
phá là lĩnh vực chính trị tư tưởng, trong đó có đòi hỏi phi lý về “phi chính trị
hóa” quân đội.
VỚI LUẬN ĐIỂM: Quân đội phải trung thành với Tổ quốc
và nhân dân chứ không phải trung thành với bất kỳ tổ chức chính trị nào… Trên
các phương tiện thông tin đại chúng, nhất là các trang mạng xã hội Internet,
cái gọi là “các nhà đấu tranh cho dân chủ” đã “lớn tiếng” phê phán quy định “lực
lượng vũ trang nhân dân phải trung thành với Đảng Cộng sản Việt Nam” trong Hiến
pháp. Khi nghe những lập luận này, những người nhẹ dạ, cả tin dễ bị mắc lừa mà
không biết rằng, đây là thủ đoạn nhằm chuyển lập trường chính trị của lực lượng
vũ trang cách mạng sang lập trường của bọn cơ hội chính trị, của giai cấp tư sản!
Họ ra sức bôi nhọ, nói xấu, đòi xóa bỏ hoạt động công
tác đảng, công tác chính trị trong quân đội. Đồng thời, họ dựng chuyện, bóp méo
các sự kiện lịch sử có quân đội tham gia, thổi phồng khuyết điểm của một vài
đơn vị quân đội, công an và một bộ phận quân nhân, chiến sĩ công an trong quá
trình làm nhiệm vụ… Mục tiêu của chúng là thúc đẩy sự “tự diễn biến”, “tự chuyển
hóa” trong nội bộ quân đội, làm cho quân đội ta xa rời mục tiêu, lý tưởng cách
mạng và sự lãnh đạo của Đảng; biến chất về chính trị, tiến tới vô hiệu hóa vai
trò của quân đội là chỗ dựa vững chắc của Đảng, Nhà nước và nhân dân trong sự
nghiệp bảo vệ Tổ quốc Việt Nam XHCN.
Đây là những
thủ đoạn rất tinh vi và thâm độc, nhưng không có cơ sở cả về lý luận và thực tiễn
và chỉ có thể đánh lừa được những người nhẹ dạ, cả tin.
Trong thực tiễn:
Một là, cần
khẳng định rằng, trên thế giới không có một quân đội của một quốc gia nào
“trung lập về chính trị” hay “đứng ngoài chính trị” vì quân đội là công cụ bạo
lực vũ trang của chính quyền.
Cách đây hơn 200 năm, Clausewitz nhà lý luận quân sự nổi
tiếng của nước Phổ đã nói rằng: “Chiến tranh là sự kế tục của chính trị”, trong
khi quân đội ra đời để đáp ứng nhu cầu của chiến tranh. Luận điểm này được thừa
nhận rộng rãi trong cả khoa học quân sự tư sản lẫn khoa học quân sự vô sản.
Chính V.I. Lê-nin cũng đánh giá cao luận điểm này. Vì
vậy, khi đã thừa nhận “chiến tranh là sự kế tục của chính trị” thì tất yếu phải
thừa nhận: không bao giờ và không ở đâu có thứ quân đội “đứng ngoài chính trị”,
hoặc “trung lập về chính trị”, bởi bất cứ cuộc chiến tranh nào cũng có mục tiêu
chính trị, phản ảnh lập trường chính trị của các bên tham chiến và quân đội của
các bên tham chiến đều được lực lượng chính trị cầm quyền tổ chức, giáo dục để
thực hiện mục tiêu chính trị đó của cuộc chiến tranh.
Lịch sử đã chứng kiến hàng nghìn vụ đảo chính trên thế
giới từ xưa đến nay và có những giai đoạn, đảo chính quân sự xảy ra như cơm bữa
ở châu Phi. Chỉ tính riêng ở Thái Lan, trong hơn 70 năm qua, quân đội đã thực
hiện 19 lần đảo chính và âm mưu đảo chính.
Trong khoảng hơn một thập kỷ, từ cuối những năm của thế
kỷ 20 đầu thế kỷ 21 (1990 - 2003), quân đội Mỹ và đồng minh đã tiến hành bốn cuộc
chiến tranh quy mô lớn chống lại các nước độc lập có chủ quyền, bất chấp dư luận,
luật pháp quốc tế và Hiến chương Liên hợp quốc (chiến tranh vùng Vịnh
1990-1991; chiến tranh Nam Tư 1999; chiến tranh Afghanistan 2001 và chiến tranh
Iraq 2003). Gần đây là việc quân đội Mỹ và NATO tiến hành các cuộc chiến tranh
hoặc can thiệp quân sự ở Trung Đông - Bắc Phi nhằm lật đổ các chế độ “cứng đầu”
và thiết lập chế độ mới theo Mỹ và phương Tây. Vậy sao lại cho rằng quân đội
“trung lập về chính trị” hoặc “không can thiệp về chính trị”!
Hai là, quân
đội bao giờ cũng mang bản chất giai cấp. Quân đội là một thành phần của nhà nước,
là công cụ bạo lực vũ trang của nhà nước để bảo vệ thành quả mà lực lượng chính
trị cầm quyền có được qua các cuộc đấu tranh giành quyền lực.
Quân đội mang bản chất của giai cấp tổ chức xây dựng,
giáo dục, rèn luyện và sử dụng nó. Mục tiêu, lý tưởng chiến đấu của quân đội là
phục vụ cho mục tiêu, lý tưởng của giai cấp đã tổ chức ra nó. V.I. Lê-nin đã khẳng
định: “Quân đội không thể và không nên trung lập. Không lôi kéo quân đội vào
chính trị, đó là khẩu hiệu của bọn tôi tớ, giả nhân, giả nghĩa của giai cấp tư sản…”.
Thực tiễn trên thế giới cho thấy, quân đội của bất kỳ
quốc gia nào cũng là một lực lượng chính trị quan trọng mà bất cứ nhà nước nào,
giai cấp cầm quyền nào cũng phải nắm lấy để bảo vệ quyền lợi chính trị và kinh
tế của mình.
Việc hô hào quân đội chỉ phục tùng nhà nước, không phục
tùng Đảng Cộng sản thực chất là tuyên truyền cho sự chuyển hóa lập trường chính
trị của giai cấp công nhân sang lập trường chính trị của giai cấp tư sản, lôi
kéo quân đội tham gia vào chính trị của giai cấp tư sản.
Ba là, thực
tiễn lịch sử cách mạng Việt Nam cho thấy, Quân đội nhân dân Việt Nam ra đời từ
các phong trào đấu tranh chính trị của quần chúng, được Đảng ta và Bác Hồ kính
yêu sáng lập và rèn luyện để giành và giữ chính quyền cách mạng, nên quân đội
ta là một lực lượng chính trị tin cậy của Đảng và Nhà nước.
Quân đội ta là lực lượng nòng cốt của lực lượng vũ
trang nhân dân Việt Nam, là đội quân từ nhân dân mà ra, vì nhân dân mà phục vụ,
sẵn sàng chiến đấu hy sinh “vì độc lập tự do của Tổ quốc, vì chủ nghĩa xã hội,
vì hạnh phúc của nhân dân”.
Hơn 70 năm xây dựng, chiến đấu và trưởng thành, Quân đội
ta luôn là lực lượng chính trị trung thành tuyệt đối với Đảng, Tổ quốc và nhân
dân. Điều đó được thể hiện trước hết ở sự thống nhất về mục tiêu chiến đấu của
Quân đội với mục tiêu chính trị của Đảng Cộng sản Việt Nam , đó là độc
lập dân tộc gắn liền với CNXH.
Cho dù các thế lực thù địch có hiểm độc đến đâu, song
chúng cũng không thể đạt được mục đích chuyển hóa hòng làm cho quân đội ta “đứng
ngoài chính trị” hoặc “trung lập về chính trị”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét