LẪN LỘN “TRẮNG” – “ĐEN” TRONG BỨC THƯ CỦA “127 NHÂN SĨ, TRÍ
THỨC”
Ngày 9/12/2015 trên mạng xôn xao về bức thư
gửi Bộ Chính trị, Ban chấp hành trung ương khóa XI, các
đại biểu dự Đại hội XII và toàn thể đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam của 127
nhân sĩ, trí thức. 127 “nhân sĩ, trí thức” đó là ai? Đó là những người “trắng -
đen”. Nội dung bức thư đó nói gì? Đâu là
sự thật? Chỉ cần đọc qua, tôi cũng hiểu các vị là ai, nói gì, muốn gì và khẳng
định rằng: Bức thư có nhiều nội dung không đúng sự thật, lẫn lộn “trắng” –
“đen”. Xin đơn cử nội dung ở phần 1 cho rằng “đất nước ta đang bị kìm
hãm là do Đảng Cộng sản”. Điều này hoàn toàn không đúng cả phương diện lý luận
và thực tiễn hơn 85 năm qua đã chứng minh.
Dù xem xét ở góc độ nào, khía cạnh nào chắc
các vị cũng phải thừa nhận một sự thật không thể phủ định mà lịch sử đã chứng
minh và chính các vị là người khẳng định điều đó: Sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam đối với đất nước
là sự lựa chọn tất yếu của lịch sử, là ý nguyện của toàn dân. Đảng Cộng sản
Việt Nam ra đời vừa tuân theo quy luật chung, vừa tuân theo quy luật lịch sử
đặc thù của Việt Nam; đã giải quyết được cuộc khủng hoảng đường lối cứu nước
của dân tộc trong những năm đầu của thế kỷ 20. Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời là
sản phẩm của sự kết hợp giữa Chủ nghĩa Mác - Lê-nin, phong trào công nhân và
phong trào yêu nước Việt Nam. Trong sự nghiệp đấu tranh cách mạng vì độc lập
dân tộc và chủ nghĩa xã hội, vì hạnh phúc của nhân dân, Đảng ta đã chứng minh
bằng thực tế lịch sử là Đảng ra đời, phát triển hoàn toàn vì đất nước, vì dân
tộc, vì nhân dân chứ không có mục đích nào khác. Nếu điều này các vị phủ nhận
thì các vị đừng khoác áo “nhân sĩ, tri thức”.
Thực
tiễn hơn 85 năm qua, Đảng Cộng sản Việt Nam đã được chính nhân dân tin tưởng,
lựa chọn giao cho trọng trách lãnh đạo đất nước, dù trong nhiều thời kỳ, ở Việt
Nam đã tồn tại các đảng khác. Chắc các vị còn nhớ, năm 1946, ngoài Đảng Cộng
sản, ở nước ta còn có sự tồn tại của hai đảng (Việt Nam Quốc dân Đảng, Việt Nam
cách mạng đồng minh hội); khi quân Tưởng rút khỏi Việt Nam, hai đảng này cũng
cuốn gói chạy theo. Trong tình thế hiểm nghèo, vận mệnh của dân tộc “ngàn cân
treo sợi tóc” cũng như trong các cuộc kháng chiến chống Pháp, chống Mỹ đầy cam
go, gian khổ, chỉ có Đảng Cộng sản Việt Nam “đứng mũi chịu sào” là người duy
nhất có đủ khả năng tập hợp, quy tụ mọi lực lượng, trở thành hạt nhân của khối
đại đoàn kết toàn dân tộc tạo nên sức mạnh Việt Nam vô địch và với biết bao hy
sinh to lớn của không ít cán bộ, đảng viên, nhân dân để thực hiện cho kỳ được
khát vọng cháy bỏng: Giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước. Vì vậy, với tuyệt
đại đa số nhân dân, Đảng Cộng sản Việt Nam là hiện thân cho quyền lực chính
đáng từ trong lịch sử. Mặt khác, thực tế lịch sử cho thấy đã có thời kỳ, ngoài
Đảng Cộng sản Việt Nam ra, ở nước ta cũng tồn tại Đảng Dân chủ Việt Nam và Đảng
Xã hội Việt Nam. Cả hai đảng này đều thừa nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng
sản Việt Nam. Sau đó, cả hai đảng này đã tuyên bố tự giải tán và chỉ còn Đảng
Cộng sản Việt Nam. Như vậy, thực tiễn đã chứng tỏ vai trò duy nhất lãnh đạo
cách mạng nước ta của Đảng Cộng sản Việt Nam, mang tính khách quan của lịch sử
đất nước. Đó là lịch sử chứ không phải là ý chủ quan mà tôi nghĩ ra. Hẳn các vị
cũng đồng ý với tôi? Nếu điều này mà các vị còn mơ hồ, phủ nhận thì chứng tỏ
rằng các vị “không phải là nhân sĩ, tri thức” hoặc là “nhân sĩ tri thức rởm”.
Vì đã là những người tri thức thì phẩm chất đầu tiên cần có là tôn trọng lịch
sử, tôn trọng những cái có thật…
Mặt khác,
trên thực tế, Đảng Cộng sản Việt Nam là người tổ chức, lãnh đạo mọi thắng lợi
của cách mạng Việt Nam. Thực tiễn đã chứng minh, khi mới 15 tuổi, với số lượng đảng
viên còn rất ít, Đảng Cộng sản Việt Nam đã lãnh đạo nhân dân làm nên Cách mạng
Tháng Tám 1945, giải phóng dân tộc thoát khỏi gông xiềng nô lệ, đưa đất nước ta
từ một đất nước thuộc địa nửa phong kiến thành một nước độc lập, người dân Việt
Nam từ một người nô lệ lên địa vị của một người tự do, người làm chủ. (Chính
ông bà, bố mẹ, người thân và bản thân các vị đã thoát kiếp “trâu, ngựa” để trở
thành người là chủ, người tự do). Điều này thì các vị không thể phủ nhận.
Tiếp đó,
Đảng lãnh đạo dân tộc ta đánh thắng hai đế quốc xâm lược là thực dân Pháp và đế
quốc Mỹ, giành độc lập cho dân tộc, thống nhất đất nước, thu giang sơn về một
mối; Đảng Cộng sản Việt Nam cũng là người lãnh đạo thành công sự nghiệp đổi mới
đất nước với những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử để đất nước ta vững
bước trên con đường đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa, hội nhập quốc tế.
Theo đó, đất nước đã có những bước tiến vượt bậc về mọi mặt, có vị thế ngày
càng cao trên trường quốc tế, làm cho dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng,
văn minh.
Từ thực tế
nêu trên đã chứng tỏ rằng: Đảng Cộng sản Việt Nam là người tổ chức, lãnh đạo
mọi thắng lợi của cách mạng Việt Nam. Không có một đảng chính trị nào có đầy đủ
uy tín, trí tuệ, bản lĩnh, kinh nghiệm thay thế Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo
sự nghiệp xây dựng thành công chủ nghĩa xã hội và bảo vệ vững chắc Tổ quốc Việt
Nam xã hội chủ nghĩa. Điều đó cũng có nghĩa rằng, vấn đề thư ngỏ của 127 nhân
sĩ, tri thức đều đi ngược lại với lý luận và thực tiễn của cách mạng Việt Nam.
Đừng lẫn lộn “trắng – đen” nữa nếu không ngay cả bọn trẻ chăn trâu cũng sẽ cười
“127 người nhân danh nhân sĩ, trí thức”.
Cái này có thể gọi là đánh tráo khái niệm đấy
Trả lờiXóa